Mặc dù hận không thể lập tức đi qua, nhưng trong lòng nàng hiểu, lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu, muốn chân chính đi qua cái nguyệt quang chi cầu này, bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, sợ là còn phải chờ đến nửa đêm.
Bàn tay hơi động, mảnh lệnh bài kia chậm rãi tới tay, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ phức tạp, chậm rãi đứng dậy, cứ như vậy nhìn nguyệt quang chi cầu bên trong hải vân, một lúc lâu không nói.
Mặc dù Yến Bắc Thần đã đi vào trước ba ngày, nhưng trong lòng nàng có một loại cảm giác, tấm lệnh bài này mới là bí mật then chốt chân chính mở ra Quảng Hàn Thiên Cung.
Chỉ cần cầm tấm lệnh bài này, sẽ không tụt lại quá nhiều.
Chỉ là... khối lệnh bài này, không phải là nàng đoạt lại, mà là Yến Bắc Thần đưa cho nàng.
-... Thực sự là ngươi sao?
Trong lòng có hàng ngàn hàng vạn tâm tư, nhưng cuối cùng Vân Mộng Chân vẫn trầm mặc xuống.
Nơi xa, Trần Minh Dương một mực chú ý tới Vân Mộng Chân, trong nháy mắt liền nhìn thấy lòng bàn tay Vân Mộng Chân thủ sẵn lệnh bài, con ngươi lập tức co rụt lại.
Trước đó hắn đã hoài nghi, Yến Bắc Thần đã từng chạm mặt với Vân Mộng Chân, chỉ là không thể nào suy đoán tình huống cụ thể.
Bây giờ nhìn thấy tấm lệnh bài này, khiến cho nội tâm hắn lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Ý niệm hơi chuyển, Trần Minh Dương hầu như đoán được chân tướng.
Tất nhiên lệnh bài kia, không phải do Vân Mộng Chân cướp đi từ trong tay Yến Bắc Thần, bằng không, đoạt đi sẽ không chỉ có lệnh bài, mà còn là Côn Ngô Kiếm, thậm chí là tính mệnh Yến Bắc Thần.
Nếu như, trước đó tất cả mọi người cho rằng thời điểm Yến Bắc Thần đối mặt Vân Mộng Chân, không có chút sinh cơ, như vậy con giao long kia, đã đủ để san bằng loại chênh lệch này.
Trần Minh Dương tận mắt nhìn thấy Yến Bắc Thần cưỡi trên lưng Bạch Giao bay thẳng qua hải vân, tiến nhập Thiên Cung trước một bước.
Bản thân chuyện này cũng đã đủ để chứng minh rất nhiều thứ.
Nhưng hôm nay, khối lệnh bài có thể mở ra bí mật hạch tâm của Quảng Hàn Thiên Cung, lại rơi vào trong tay Vân Mộng Chân, sự tình trong này, đáng giá để nghiền ngẫm.
Lẽ nào... Vị truyền nhân Ma Quân này, lại quen biết Đạo Lăng Thánh Nữ?
Tin tức này không tránh khỏi quá kinh người đi?
Bản thân hắn được xưng là Bách Sự Thông, đối với hắn mà nói, phát hiện loại manh mối trọng đại này, quả thực so với cái bảo tàng gì cũng hưng phấn hơn nhiều.
- Có điều kỳ quái! Hơn nữa còn là đại kỳ quái!
Chỉ là nghĩ đến thái độ trước đó Vân Mộng Chân nhìn thấy hắn, khiến hắn không khỏi co rụt cổ lại.
Cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám đi hỏi Vân Mộng Chân loại vấn đề này.
Thế nhưng, có nhiều lúc không cần hỏi cũng có được đáp án, bình thường đôi mắt này, so với cái gì cũng có hiệu quả hơn.
- Nhất định ta sẽ tra rõ chuyện này... Ai cũng không ngăn được ta.
Oanh!
Trong nháy mắt nửa đêm đã đến, đột nhiên nguyệt quang chi cầu trong mây lộ ra một đạo quang mang sáng lạn.
Vân Mộng Chân gần như là người đầu tiên bước ra một bước, bước lên nguyệt quang chi cầu.
Đúng như trong dự đoán, giờ phút này cây cầu vốn không cách nào đặt chân lên, nhất thời liền ngưng thật, dễ dàng để người ta đặt chân lên, chỉ là, trong nháy mắt Vân Mộng Chân bước lên nguyệt quang chi cầu, đột nhiên trên cầu xuất hiện từng đạo kiếm ảnh.
- Coong!
Kiếm trong tay Vân Mộng Chân cũng đồng thời hất lên, trực tiếp chém về phía kiếm ảnh trước mặt.
Ánh trăng ngưng cầu, cho tất cả mọi người cơ hội bước vào Thiên Cung, nhưng cũng sẽ xuất hiện khảo nghiệm, nếu như không đỡ được những kiếm ảnh này công kích, sẽ bị ép lui, thậm chí là đánh rớt xuống hải vân.
Bên trong Quảng Hàn Thiên Cung, không có bất kỳ cơ duyên nào là có thể đơn giản thu được, muốn có được, thì nhất định phải có trả giá.
Đương nhiên, đối với Vân Mộng Chân mà nói, cấp độ khảo nghiệm này, thực sự không có độ khó gì đáng nói.
Bất kể là thực lực, hay là cảnh giới kiếm đạo, Vân Mộng Chân đều đã đứng ở đỉnh phong Tinh Cung Cảnh, gần như toàn bộ thế gian không có người thứ hai, nếu như này vẫn không thể đi qua khảo nghiệm, sợ là không ai có thể đi qua.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Mộng Chân đã đi qua nguyệt quang chi cầu, trực tiếp bước vào trong Thiên Cung.
Nhưng trừ Vân Mộng Chân ra, những người khác không có thuận lợi như vậy, cho dù là cao thủ như Ẩn Tâm, cũng gian nan không gì sánh được.
Quan trọng hơn là, tất cả mọi người đều biết rõ, thời gian còn lại cho bọn họ rất hữu hạn.
Một khi nửa đêm qua đi, họ sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu muốn thử nữa, sợ là phải chờ đến lần trăng tròn tiếp theo.
Nhưng dưới loại tình huống này, ai dám xác định, có đêm trăng tròn lần tiếp theo hay không.
Trong lúc nhất thời, tất cả người ở trước hải vân, đều chen lấn nhảy lên cầu, nhưng bất kể có bao nhiêu người đồng thời xông lên, thì những kiếm ảnh kia đều có thể tăng lên theo, căn bản không cho bất cứ chỗ trống nào.
Gần như trong nháy mắt Vân Mộng Chân bước vào Thiên Cung, Nguyệt Lâm Tiên vốn đang một mực nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt!
Đêm trăng tròn!
Mấy ngày nay, hắn một mực chờ đợi thời cơ, rốt cục giờ khắc này cũng đến.