Từ lúc đầu Quảng Hàn Thiên Cung mở ra tới nay, mặc dù cũng có chém giết nhau nhưng lại chưa bao giờ có giết chóc tàn khốc như vậy!
Cho dù là Bạch Nhạc, trước đây cũng chỉ là cướp đoạt tài vật của đối phương vẫn chưa ra tay giết người.
Đương nhiên, giết nhiều người chung quy khó tránh khỏi có vài người may mắn tránh được một kiếp. Nhưng Nhậm Bách Đào căn bản không thèm quan tâm điều này. Hắn càng không có ý đi diệt khẩu, cứ nghiền ép một đường như vậy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Quảng Hàn Thiên Cung.
…
Từng bước từng bước vào bên trong điện, thì có một đạo ánh trăng rơi xuống.
Ánh trăng có vẻ cực kỳ ung dung, rơi lên trên người tựa như có một cỗ sinh cơ nồng nặc chậm rãi dũng mãnh đi vào trong cơ thể. Bạch Nhạc vốn bị thương không nhẹ, ở dưới ánh trăng này thế mà tựa như giảm bớt đi rất nhiều.
Khác với Bạch Nhạc, trong nháy mắt bước vào, Vân Mộng Chân cảm nhận được lại là sát cơ lạnh như băng. Trong tích tắc, Vân Mộng Chân thậm chí rút kiếm ngăn cản. Nhưng lúc ánh trăng gần rơi vào trên người nàng, lệnh bài trên người theo đó mà lộ ra một ánh sáng dìu dịu bao lấy nàng, nhờ vậy nàng mới không bị ánh trăng công kích.
Loại đãi ngộ hoàn toàn khác biệt này để cho hai người hơi chậm lại, ý niệm vừa chuyển cũng phản ứng lại.
Trước đó, bên ngoài điện, những lời bóng dáng Quảng Hàn Tiên Tử để lại lần nữa hiện lên trong đầu.
- Người nửa tháng khai ngộ, có thể làm môn hạ của ta. Người bảy ngày khai ngộ, được truyền thừa của ta. Người ba ngày khai ngộ, có hi vọng đại đạo!
Trước đó dưới sự dồn ép của Nguyệt Lâm Tiên, Bạch Nhạc đã cảm ngộ Quảng Hàn Kiếm Ảnh, hơn nữa vẻn vẹn chỉ tốn ba ngày.
Tiêu chuẩn này, tất nhiên đã sớm đạt được tiêu chuẩn có thể vào làm môn hạ.
Dựa theo quy củ của Quảng Hàn Tiên Tử, Bạch Nhạc ngộ ra Quảng Hàn Kiếm Ảnh, bây giờ đã xem như là môn hạ nhập môn, xem như là đệ tử của Quảng Hàn Thiên Cung. Kể từ đó, ánh trăng nơi đây với Bạch Nhạc mà nói tất nhiên chỉ có chỗ tốt không có uy hiếp.
Mà Vân Mộng Chân bởi vì Nguyệt Lâm Tiên công kích, căn bản không thể tìm hiểu Quảng Hàn Kiếm Ảnh, tất nhiên bị coi là kẻ xông vào bị ánh trăng công kích. Nhưng trên người nàng còn có lệnh bài thân phận đệ tử của Quảng Hàn Thiên Cung, vì vậy phóng ra cấm chế bên trong lệnh bài, mặc dù bảo vệ nàng nhưng không cách nào từ đó đạt được chỗ tốt.
- Khá lắm Quảng Hàn Tiên Tử! Không tầm thường!
Nghĩ rõ ràng những thứ này, Vân Mộng Chân thở dài nói.
Những thứ này nghe như dễ dàng nhưng cần phải biết rằng, nơi này là di tích thời thượng cổ. Quảng Hàn Tiên Tử đã từ lâu không còn, vẫn có thể chuẩn xác dựa theo quy tắc nàng định ra trước đây vận chuyển, dạng thủ đoạn này đúng là có thể đảm nhận được ba chữ ‘Không tầm thường’.
- Là rất không tầm thường! Ngươi có muốn quay về tìm hiểu trước một chút rồi lại quay lại không?
Khóe miệng tràn ra nụ cười, Bạch Nhạc trêu ghẹo nói.
- Ngươi rất đắc ý đấy.
Liếc Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói:
- Có muốn thử xem ta có thể đánh ngươi trước không?
- ...
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc lập tức im bặt. Bị nhận ra cũng có chỗ hỏng của bị nhận ra.
Đánh không lại người ta thì thực sự không trêu được.
- Grào!
Từ trên vai Bạch Nhạc nhảy dựng lên, Tiểu Bạch Giao giương nanh múa vuốt uy hiếp.
- Phì!
Chứng kiến phản ứng của Tiểu Bạch Giao, Vân Mộng Chân không nhịn được cười thành tiếng.
- Ta quên đấy, ngươi còn có một con thú bất bình giùm ngươi. Xem ra ta không nên đưa Côn Ngô Kiếm cho ngươi.
- ...
- Nơi đây chắc là một trận pháp, càng đi vào trung tâm, ánh trăng càng mạnh. Ngươi cẩn thận một chút, chúng ta vào sâu nhìn xem.
Làm như không nghe thấy, Bạch Nhạc sáng suốt chọn nói sang chuyện khác.
- Sợ rằng không dễ dàng như vậy!
Lắc đầu, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói:
- Không được liều lĩnh! Nếu ta không đoán sai, nơi đây ắt sẽ có khảo nghiệm mới đúng.
Phía dưới ánh trăng bao phủ, tầm nhìn cực thấp, hơn nữa càng vào sâu thì càng không nhìn rõ cảnh vật chung quanh. Loại cục diện này, sợ rằng tuyệt đối không phải qua được khảo nghiệm trước đó là có thể lấy được truyền thừa.
Như xác minh suy đoán của Vân Mộng Chân, đi vào càng sâu, cho dù là Bạch Nhạc cũng cảm nhận được một tia áp lực. Dường như một khi đi vào sâu hơn nữa, ánh trăng xung quanh mang đến không còn là có ích mà là áp lực.
Trong một hơi thở, Bạch Nhạc chợt tế Tinh Cung ra. Lần này, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục ẩn dấu, trực tiếp tế Tinh Cung ra hoàn chỉnh!
Trong nháy mắt nhìn rõ Tinh Cung của Bạch Nhạc, dù là lấy tầm mắt của Vân Mộng Chân, cũng không khỏi hơi co con ngươi lại.
Hoàn mỹ!
Dường như chỉ có hai chữ này mới có thể hình dung sự cường đại của Tinh Cung trước mắt này!
Đạo Ma song tu, cho tới nay cũng chỉ là một truyền thuyết, cũng chưa từng nghe nói có ai có thể làm được. Có thể bởi vì vậy, đến lúc rốt cuộc có người có thể làm được thì mới có thể có vẻ chấn động như vậy.
Từ khi Vân Mộng Chân tu hành tới nay, trong cùng cảnh giới, nàng mãi mãi là vô địch.
Cho dù là trước đó ở trong Linh Tê Kiếm Tông thua Dạ Nhận, cũng không phải do thực lực nàng không đủ mà là thua bởi binh khí. Hơn nữa loại thất bại kia, ở mức độ rất lớn cũng là vì nàng vừa đánh mất Côn Ngô Kiếm, còn chưa quen được.