Trừ điều đó ra, Vân Mộng Chân có thể nói chưa từng thua. Nàng cũng tự tin tuyệt đối sẽ không thua bởi bất kỳ kẻ nào.
Nhưng hôm nay, nhìn Tinh Cung hoàn mỹ này của Bạch Nhạc, cho dù là Vân Mộng Chân không thừa nhận cũng không được. Nếu như cùng cảnh giới đổ xuống, nàng chưa chắc có thể thắng được Bạch Nhạc.
Cho dù là đứng ở trên lập trường đối địch, nàng không thừa nhận cũng không được. Thông Thiên Ma Quân thực sự quá mạnh mẽ.
Nếu không phải hắn vô cùng tự phụ, quá sớm lấy sức một mình khiêu chiến Đạo Lăng Thiên Tông. Có lẽ hắn sẽ là người thứ nhất chân chính có khả năng phá vỡ tồn tại cảnh giới Hóa Hư trên thế gian này.
Còn như Bạch Nhạc... nhận được truyền thừa Thông Thiên Ma Công, lại kiêm tu công pháp Huyền Môn. Tương lai hắn có thể đi tới một bước kia, cũng thật sự để cho người ta khó có thể phỏng đoán.
Giờ phút này, nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân mới chính thức cảm thấy có lẽ có một ngày, Bạch Nhạc thật sự có thể hoàn thành hứa hẹn của hắn.
Rất khó tưởng tượng nhân vật như vậy ba năm trước đó lại vẫn vẻn vẹn chỉ là một tạp dịch nho nhỏ trong Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí ngay cả một tia linh khí cũng không thể tu ra.
Trước đó ở đáy hồ, Bạch Nhạc luyện hóa Cực Hàn Băng Hoa, mạnh mẽ tăng thực lực đến Tinh Cung trung kỳ nhưng cảnh giới lại vẫn không ổn định.
Mà giờ phút này, dưới ánh trăng, vô số tinh hoa của ánh trăng dũng mãnh vào trong Tinh Cung tựa như cùng lại một lần nữa trui luyện Tinh Cung. Bản thân điều này đã là một lần đại cơ duyên.
Nhìn Bạch Nhạc không ngừng đi sâu vào bên trong, thậm chí ngay cả Tinh Cung đều bị ánh trăng che khuất không nhìn rõ, trong lòng Vân Mộng Chân cũng không khỏi sinh ra vui sướng. Dường như nàng nhìn thực lực Bạch Nhạc tăng lên thì còn vui vẻ hơn so với nàng đạt được chỗ tốt.
Về phần Vân Mộng Chân, hắn cũng dừng bước lại, lẳng lặng ngồi xuống.
Chỉ bằng lực lượng lệnh bài căn bản không có cách nào đi sâu vào bên trong. Ráng chống đỡ chẳng bằng dừng lại ở chỗ này, thử mượn ánh trăng xung quanh tìm hiểu, hấp thu tinh hoa ánh trăng!
Phải biết rằng, trước đó Vân Mộng Chân đã cảm ngộ thần thông Huyền Nguyệt Biến. Trước kia hắn từ chỗ Bạch Long biết được, đó là thần thông của Quảng Hàn Thiên Cung, Hàn Nguyệt Tinh Biến!
Trước đó Vân Mộng Chân cảm ngộ môn thần thông này thì vẫn tồn tại một ít tỳ vết. Mà bây giờ ánh trăng tinh túy này, không thể nghi ngờ cũng là thời cơ tốt nhất hỗ trợ hắn cảm ngộ.
Mười chim trong rừng không bằng một chim nơi tay!
Đối với Vân Mộng Chân mà nói nếu như có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo thần thông Hàn Nguyệt Tinh Biến thì chuyến đi Quảng Hàn Thiên Cung lần này cũng không coi là quá tệ.
Thời gian chậm rãi trôi qua!
Ngay lúc đó, Nhậm Bách Đào cũng đã bước đến trước biển mây.
Đêm đã qua hơn nửa, ánh trăng trong mây cũng đã tan đi hơn nửa.
Dưới tình huống như vậy, bây giờ hắn đã căn bản không có cách nào đi qua được cây cầu ánh trăng nữa. Nhưng, những thứ này đối với Nhậm Bách Đào mà nói lại tựa như không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bước ra một bước, dưới chân Nhậm Bách Đào tựa như sinh ra ánh trăng. Hắn thản nhiên bước lên cây cầu ánh trăng!
Cho dù là trên cầu không ngừng có ánh kiếm đánh tới nhưng dường như tất cả đều lách qua bên cạnh hắn, căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Trong chốc lát, Nhậm Bách Đào cũng đã bước vào bên trong Quảng Hàn Thiên Cung.
Nhưng Nhậm Bách Đào căn bản cũng không bị bóng dáng Quảng Hàn Tiên Tử làm ảnh hưởng. Trong nháy mắt hắn đã tỉnh lại, mắt lạnh liếc xung quanh một vòng nhìn đoàn người tìm hiểu kiếm ảnh, cứ như vậy đi lướt qua những người này.
Nhậm Bách Đào không phải không muốn giết hết những người này, chẳng qua đã đến nơi đây thì đã không còn ý nghĩa lớn gì nữa.
Đoạn đường này hắn đã giết quá nhiều người, lực lượng Bạch Cốt Hóa Thân đã đạt được Tinh Cung đỉnh phong, không thể tiếp tục tăng lên nữa, có giết tiếp cũng vô nghĩa. Hơn nữa, hắn thấy những người bây giờ còn ở nơi này tìm hiểu kiếm ảnh này trên thực tế đã mất đi cơ hội.
Đối thủ chân chính của hắn chỉ là Vân Mộng Chân và Yến Bắc Thần!
Nhậm Bách Đào trực tiếp bước vào trong nội điện.
Ầm!
Ánh trăng khủng bố chiếu lên trên người Nhậm Bách Đào. Trong nháy mắt quanh người hắn có một đám sương đen nổi lên nhưng mặc cho ánh trăng khủng bố thế nào cũng không thể xâm nhập đám sương đen mảy may.
Trong khoảnh khắc, Vân Mộng Chân đang ngồi nhắm mắt tu hành dưới đất chợt bị thức tỉnh.
Ma khí ngập trời kia, dù cho là nàng cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Nhất là khi nàng thấy rõ dung mạo đối phương, trong lòng càng sợ hãi kinh ngạc!
Trận chiến ở hồ Hàn Đàm kia, nàng tận mắt chứng kiến. Nàng cũng có thể khẳng định Nhậm Bách Đào tuyệt đối đã chết. Hơn nữa, Nhậm Bách Đào thân là đệ tử Tiên Đảo Đông Hải cũng tuyệt đối không có ma khí nồng đậm như vậy.
Lúc Vân Mộng Chân nhìn thấy Nhậm Bách Đào, Nhậm Bách Đào cũng đồng thời nhìn thấy Vân Mộng Chân.
Trong nháy mắt, trên mặt Nhậm Bách Đào lộ một nụ cười rực rỡ.
- Vân Mộng Chân, chúng ta lại gặp mặt... Đã lâu không gặp!
.... ...
Tinh hoa ánh trăng không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong Tinh Cung, Bạch Nhạc cứ như vậy từng bước đi vào bên trong điện!