Đến gần, lúc này Bạch Nhạc mới phát hiện ở trung ương nội điện có một vầng trăng sáng lơ lửng. Tất cả ánh trăng đều do một vầng trăng sáng này phát ra ngoài. Phía dưới vầng trăng sáng này có một cái cung điện thu nhỏ cũng lơ lửng trong không trung.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cung điện thu nhỏ này đương nhiên là hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ Quảng Hàn Thiên Cung.
Chỉ mới liếc nhìn Bạch Nhạc rõ ràng cảm nhận được chỉ sợ cái này là khu khống chế toàn bộ Quảng Hàn Thiên Cung. Chỉ cần luyện hóa cung điện thu nhỏ này thì sẽ có thể khống chế toàn bộ Quảng Hàn Thiên Cung.
Nhưng đừng xem đã gần ngay trước mắt, chân chính muốn đi tới lại cực kỳ gian nan.
Dù bây giờ Bạch Nhạc đã tế xuất Tinh Cung hoàn chỉnh, trước đó tìm hiểu Quảng Hàn Kiếm Ảnh cũng đạt được tán thành của Quảng Hàn Tiên Tử nhưng lúc đi đến nơi đây hắn vẫn có một loại cảm giác đè nén nửa bước khó đi.
Tới mức này, Bạch Nhạc tất nhiên cũng không khả năng buông tha. Trong mắt hắn lóe lên tinh mang, Thông Thiên Ma Công toàn lực phát ra.
- Thôn thiên!
Thôn Thiên Quyết!
Bạch Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng nếu như chỉ dựa vào thực lực bản thân hắn chỉ sợ hắn là rất khó bước ra được mấy bước cuối cùng này. Bây giờ biện pháp duy nhất là bằng vào sự bá đạo của Thông Thiên Ma Công, mạnh mẽ bước ra mấy bước cuối cùng này một lần hành động luyện hóa.
Nhưng Bạch Nhạc lại cũng không biết ngay vào lúc hắn thử tiếp cận thiên cung thu nhỏ này thì Vân Mộng Chân đã lần nữa gặp nguy hiểm.
....
- Ngươi không phải Nhậm Bách Đào... Rốt cuộc ngươi là ai?
Trường kiếm tới tay, trên người Vân Mộng Chân tỏa ra sát khí lạnh lùng, chỉ Nhậm Bách ở phía xa Đào lành lạnh nói.
- Ta là ai không quan trọng, quan quan trọng... Ngươi không ngăn được ta!
Trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ, Nhậm Bách Đào hời hợt mở miệng nói.
- Giả thần giả quỷ!
Giờ phút này Vân Mộng Chân không chút do dự nào. Nàng nâng kiếm chém về phía Nhậm Bách Đào.
Rầm!
Nhậm Bách Đào đột nhiên đưa tay trái ra, nhưng không tránh không né, trực tiếp nắm lấy mũi kiếm của Vân Mộng Chân.
Tinh một tiếng!
Kiếm phong chém lên trên lòng bàn tay đối phương nhưng không có cảm giác vào thịt, ngược lại như là chém lên trên đá. Ngay sau đó, Vân Mộng Chân rõ ràng nhận thấy được máu thịt trên thân thể đối phương căn bản là giả, sương đen tản đi xương cốt lộ ra chỉ như bạch ngọc.
Vẻn vẹn một kích, Vân Mộng Chân đã kịp phản ứng đối phương căn bản không phải Nhậm Bách Đào gì cả mà là một Bạch Cốt Hóa Thân bị luyện hóa.
Hơn nữa, thực lực Bạch Cốt Hóa Thân này cực mạnh đã đạt được cảnh giới Tinh Cung đỉnh phong đủ để mạnh mẽ chặn mũi kiếm.
Quan trọng hơn là từ khi đối phương ra tay, Vân Mộng Chân cảm nhận được một loại lực lượng cực kỳ huyền diệu. Lực lượng này tuyệt đối không phải cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường có khả năng sở hữu.
Có thể có được phần thực lực này chí ít cũng phải là cường giả Tinh Hải Cảnh!
Trong Bạch Cốt Thần Giáo, cho dù là vị Bạch Cốt phu nhân kia e rằng cũng không có phần thực lực này.
- Vân Mộng Chân, chúng ta lại gặp mặt... Đã lâu không gặp!
Trong tích tắc, suy nghĩ của nàng thay đổi thật nhanh, lời đối phương vừa nói lần nữa hiện lên trong đầu Vân Mộng Chân.
- Nguyệt Lâm Tiên! Ngươi là Nguyệt Lâm Tiên!
- Quả nhiên không hổ là Thánh nữ Đạo Lăng, tâm tư cẩn thận, đáng tiếc... Số của ngươi không tốt!
Khóe miệng khẽ nhếch, Nguyệt Lâm Tiên thong thả nói.
Số không tốt!
Đúng! Đây chính là lời thật lòng của hắn.
Thật sự hắn cũng không muốn ra tay với Vân Mộng Chân. Bởi vì xử lý không tốt một cái thì sẽ gặp phải hậu hoạn vô cùng. Nhưng hết lần này tới lần khác, từng bước đưa cục diện đến loại tình huống này, hắn đã không thể không ra tay.
Trước đó nỗ lực đoạt xá, hắn cũng đã đắc tội với Vân Mộng Chân. Đã ra tay một lần rồi thì có ra tay hai lần rồi cũng chẳng khác gì.
Ngược lại, nguyên tắc Nguyệt Lâm Tiên luôn luôn thờ phụng là hoặc không làm hoặc làm đến cùng!
Cùng đắc tội vị Thánh nữ Đạo Lăng này, chẳng bằng nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu.
- Nguyệt Lâm Tiên, ngươi cấu kết với Bạch Cốt Thần Giáo, tu hành tà công. Thậm chí không tiếc giết chết đệ tử của mình... Một khi tin tức truyền đi, ngươi không sợ thân bại danh liệt à?
Trong mắt lộ ra hàn mang, Vân Mộng Chân lạnh lùng chất vấn.
Khẽ lắc đầu, Nguyệt Lâm Tiên thản nhiên nói:
- Vân Mộng Chân, ngươi và ta đều biết thời đại thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông đã sắp kết thúc. Cái gì mà đạo ma, cái gì mà chính tà ở trước thực lực tuyệt đối căn bản đều không có bất kỳ ý nghĩa gì! Chỉ cần có thể chứng được Đại Đạo, mặc dù cả thế gian đều là kẻ địch thì đã sao chứ?
- Cả thế gian đều là kẻ địch?
Cười lạnh một tiếng, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ trào phúng. Nàng lạnh nhạt nói:
- Nguyệt Lâm Tiên, ngươi cho rằng ngươi là Thông Thiên Ma Quân à?
- Vì sao lại không thể?
Không chút phật lòng, Nguyệt Lâm Tiên bình tĩnh nói:
- Không phải Thông Thiên Ma Quân cũng chỉ là con người à? Chỉ cần ta có thể khống chế Quảng Hàn Thiên Cung thì sẽ có thể hoàn toàn khống chế Đông Hải. Đến lúc đó, cho dù là cường giả Hóa Hư đến Đông Hải, cũng không làm khó dễ được ta! Chỉ cần cho ta thời gian, ta cũng có thể quân lâm thiên hạ trở thành Thông Thiên Ma Quân thứ hai!