Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Tiền bối, thật không dám giấu giếm! Bây giờ ta đã cùng đường mạt lộ! Ta chưa bước vào Tinh Hải nên căn bản không thể chân chính luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung, cũng không thể ứng phó với những cao thủ xông vào Thiên cung... Lần này trở về, ta chỉ muốn đưa Tiểu Bạch Giao về! Bây giờ ta tự thân khó bảo toàn, sợ là khó có thể hoàn thành hứa hẹn dẫn nó đi ra ngoài.
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Bạch Long không khỏi kinh ngạc. Nó liếc Bạch Nhạc một cái thật sâu:
- Ngươi không hối hận à? Mặc dù tiểu tử kia còn chưa hóa chân long, nhưng chí ít nó có thể đủ để địch nổi Tinh Hải. Có nó bên người, ít nhất ngươi cũng có thể nhiều thêm vài phần sinh cơ.
- Không cần!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Thực lực đối phương quá mạnh, không phải Tiểu Bạch Giao có thể ngăn cản... Ta không đành lòng nhìn nó theo ta vẫn lạc!
Nhìn Bạch Nhạc dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời Bạch Nhạc, ánh mắt Bạch Long có vẻ thâm thúy.
Bạch Nhạc cũng không có ý ở lâu. Hắn hơi hơi khom người, thi lễ một cái với Bạch Long rồi xoay người bơi ra khỏi Hàn Đàm.
- Grào!
Chứng kiến Bạch Nhạc muốn đi, Tiểu Bạch Giao có chút nóng nảy. Mặc dù nó không rõ đã xảy ra việc gì, nhưng vừa hay những lời này của Bạch Nhạc, nó nghe hiểu được là hắn muốn để nó ở lại chỗ này.
- Đợi một chút!
Nhìn bóng dáng Bạch Nhạc rời đi, Bạch Long lần nữa mở miệng nói.
- Nhân loại, ngươi để cho ta thật bất ngờ.
Bạch Long chậm rãi xuất hiện ở trước người Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Nhưng ta cũng rất vui mừng. Lần này tên nhóc kia đúng là đã tìm được một đồng bọn thật lòng đối đãi với nó!
- Nó đã ký kết khế ước thần hồn với ngươi. Cho dù ngươi gặp phải nguy hiểm gì, tất nhiên cũng đều nên cùng ngươi đối mặt!
Bạch Long đưa móng vuốt sờ sờ đầu Tiểu Bạch Giao, trầm giọng nói:
- Ngươi đã luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung, dù bị giới hạn tu vi, chỉ luyện hóa thì cũng vẫn được xem như truyền nhân của Quảng Hàn Tiên Tử...
- Người Quảng Hàn Thiên Cung, có thể chết trận, không thể lùi bước!
Bạch Long tiếp tục nói:
- Giả sử thực sự có người xâm lấn, ta cũng có thể giúp ngươi một tay. Mặc dù ta đã không thể khôi phục thực lực đỉnh phong, nhưng mượn tên nhóc kia giúp ngươi đánh chết một vị cường giả thực lực Tinh Hải Cảnh cũng vẫn được.
Nghe Bạch Long nói, Bạch Nhạc không khỏi có phần động dung.
- Ngày xưa ta từng đi theo bên người Quảng Hàn Tiên Tử, cũng chứng kiến truyền kỳ nàng từ nhỏ yếu đến từng bước đi lên đỉnh thế gian! Cho dù là Quảng Hàn, một đời cũng không biết gặp được bao nhiêu tuyệt cảnh hẳn phải chết! Cường giả chân chính cũng không phải là vĩnh viễn có thể thắng mà là vĩnh viễn có thể tìm được một chút hi vọng sống vì mình... Đánh thì đánh, đánh không lại thì lừa gạt, bỏ chạy! Chỉ cần không chết thì luôn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
- Ta không biết trên người ngươi được truyền thừa từ vị cường giả nào. Nhưng ngươi tất nhiên được truyền thừa đã nói rõ là ngươi ắt có chỗ hơn người! Cho dù là vị cường giả này hay là Quảng Hàn, đều lựa chọn ngươi... Trong chỗ u minh, cái này làm sao không phải là một loại số mệnh!
- Thật ra gần như ngươi cho là tuyệt cảnh chưa chắc đã thực sự là tuyệt cảnh! Lợi dụng tất cả lực lượng bên cạnh ngươi có thể lợi dụng, chưa chắc đã không thể xoay chuyển càn khôn!
Lợi dụng tất cả lực lượng bên cạnh ngươi có thể lợi dụng!
Một câu nói này, lại đột nhiên giống như là một tia chớp rọi sáng hắc ám, để cho Bạch Nhạc lần nữa nhìn thấy rạng đông.
Trong tích tắc, vô số ý niệm trong đầu Bạch Nhạc hiện đột nhiên hiện ra, dần dần hóa thành một manh mối hoàn chỉnh.
- Tất cả lực lượng có thể lợi dụng được...
Trong mắt đột nhiên lộ ra tinh mang, trong lòng Bạch Nhạc hiện lên vẻ hưng phấn.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta nghĩ ta... đã nghĩ ra biện pháp!
Thiên kiêu là gì?
Trước đó, Bạch Nhạc gặp qua rất nhiều người tự xưng thiên kiêu. Cho dù là Mâu Kình Thần cũng vậy, Vệ Phạm Dạ cũng thế cũng đều được cho là kinh diễm, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc cũng không có gì hơn cả, còn xa không kham nổi hai chữ thiên kiêu.
Nhưng lúc này lần nữa trở lại trong nội điện, nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc lại có một loại cảm giác trợn mắt há mồm.
Chỉ vẻn vẹn nửa ngày, khí tức trên người Vân Mộng Chân đã thay đổi long trời lở đất. Từ xa xa nhìn lại giống như có một vầng trăng sáng nổi lên từ trong cơ thể Vân Mộng Chân. Nàng chính là trái tim trong thế gian này, sáng tỏ như trăng.
Hàn Nguyệt Tinh Biến!
Trong đầu Bạch Nhạc lập tức hiện lên bốn chữ này. Không thể nghi ngờ, đây mới thực sự là Hàn Nguyệt Tinh Biến!
Vẻn vẹn nửa ngày, chỉ mượn một vầng trăng sáng như vậy, Vân Mộng Chân đã chân chính hiểu được thần thông Hàn Nguyệt Tinh Biến. Thiên tư bực này, dù bản thân Bạch Nhạc cũng tự thẹn không bằng.
Hoặc thế gian này cũng chỉ có Vân Mộng Chân mới xứng với hai chữ thiên kiêu!
Đây mới thực sự là thiên chi kiêu nữ!
Từ từ mở mắt, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ mừng rỡ. Nàng lập tức nhìn thấy Bạch Nhạc ở trước mặt:
- Thành công rồi! Hóa ra đây mới là Hàn Nguyệt Tinh Biến. Bây giờ mặc dù không có Côn Ngô Kiếm, ta cũng có lòng tin đánh một trận với Nguyệt Lâm Tiên!