Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, cũng không có cách nào bắt Tiểu Bạch Giao, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tự tay điểm Tiểu Bạch Giao một cái rồi quay sang nói với Bạch Thanh Nhã.
- Không cho phép bắt nạt tên nhóc kia, có nghe hay không?
Bạch Thanh Nhã bị phun ướt sũng tất nhiên cũng không có cách nào. Nàng chỉ có thể đi rửa mặt chải đầu trước. Nhưng trước khi đi, nàng vẫn không quên căn dặn Bạch Nhạc.
- Công tử, ta hầu hạ ngươi rửa mặt chải đầu.
Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng không nhịn được mím môi khẽ cười nói.
Nhưng Tô Nhan cũng không phải là Bạch Thanh Nhã. Cho dù Tiểu Bạch Giao đã thu liễm khí tức, nàng vẫn có thể đoán được lai lịch của Tiểu Bạch Giao. Nàng căn bản không dám tới gần tiểu tử vẫn giương nanh múa vuốt trên không trung kia.
- Theo ta qua đây!
Bạch Nhạc lườm Tiểu Bạch Giao một cái, tức giận phân phó.
Chắc chắc Bạch Nhạc không có biện pháp gì bắt nó, Tiểu Bạch Giao cũng không sợ. Nó nghênh ngang rơi vào trên vai Bạch Nhạc vẫn sôi nổi không chịu an phận hạ xuống.
Trở lại Thính Hương Thủy Tạ, chuẩn bị nước nóng cho Bạch Nhạc, hầu hạ Bạch Nhạc rửa mặt chải đầu xong. Tô Nhan mới mở miệng nói:
- Công tử, đây chính là Giao Long trong tin đồn kia à?
Tin tức Thông Thiên Ma Quân xuất thế truyền đi sôi sùng sục, tất nhiên cũng có rất nhiều tin tức về Yến Bắc Thần truyền tới. Tô Nhan vốn để ý những thứ này, tất nhiên đã nghe chuyện Yến Bắc Thần thu phục một con giao long ở trong Quảng Hàn Thiên Cung.
- Ừm! Nó tên Tiểu Bạch Long. Nhưng nó cũng không phải sủng vật gì cả, mà là đồng bọn.
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Mặc dù có chút buồn bực tiểu tử kia hồ đồ, nhưng lúc nhìn Tiểu Bạch Giao, trong mắt Bạch Nhạc vẫn đầy cưng chiều.
- Grào!
Tiểu Bạch Giao đắc ý kêu một tiếng, tự mình nhảy lên nhảy xuống có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch Long, người vừa rồi là Thanh Nhã tỷ của ta, còn có Tô Nhan cũng là người nhà ta. Ngươi không thể làm việc hồ đồ với họ, càng không thể thương tổn họ, biết chưa?
- Grào!
Tiểu Bạch Long kiêu căng bằng lòng một tiếng, nó tỏ vẻ ngươi rất phiền, lúc lắc móng vuốt rơi xuống trên ghế.
- Còn nữa, tên gọi Tiểu Bạch Long quá chói mắt. Thân phận ta không thể lộ... Ngày thường, ta gọi ngươi Tiểu Bạch là được.
- Phụt!
Tiểu Bạch Giao mở miệng lại phun một ngụm nước qua. Hiển nhiên nó cực không hài lòng đối với cái tên Tiểu Bạch quê mùa này.
Bạch Nhạc trợn mắt một cái, tức giận nói:
- Kháng nghị vô hiệu! Ngươi mà lộ ra, ta e sẽ có nguy hiểm tính mạng. Về sau không phải vạn bất đắc dĩ, không cho ngươi tùy tiện hiện ra chân thân, có nghe không?
- Grào!
Bạch Nhạc nói nghiêm trọng, mặc dù Tiểu Bạch Giao bất mãn nhưng vẫn gừ gừ đồng ý.
Tên nhóc này này mặc dù hồ đồ nhưng linh trí lại cực cao. Nó biết không thể thật sự hồ đồ với Bạch Nhạc.
Nhìn Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Giao giao lưu, trên mặt Tô Nhan không có phản ứng gì. Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng cũng đã là sóng to gió lớn.
Mặc dù nghe nói thần thú thông linh gần như giống người bình thường, nhưng rốt cuộc chỉ là nghe nói. Bây giờ nàng nhìn thấy Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Giao giao lưu thì sao có thể không chấn động.
Phải biết, trong tin đồn, đây là Giao Long đủ sức đối kháng với Tinh Hải khủng bố!
Bắc Đẩu Sơn, Duyện Châu!
Ở giữa biển mây, một đóa hoa sen tiên bảy sắc rốt cục hoàn toàn nở rộ. Trong một chớp mắt, có vạn ánh hào quang tỏa ra, linh lực xông ra khỏi biển mây hầu như làm cả Bắc Đẩu Sơn đều sáng lên theo.
Bên trong hào quang, Bắc Đẩu lão tổ điểm ngón tay một cái. Trong chốc lát, tinh lực như biển chợt tuôn trào bọc đóa hoa sen tiên bảy sắc nở rộ lại!
Một lát sau, Vệ Phạm Dạ bất ngờ đạp lá sen mà ra. Lúc này hắn quỳ gối ở giữa biển mây.
- Đệ tử đa tạ lão tổ cứu giúp!
- Đứa ngốc, đứng lên đi!
Bắc Đẩu lão tổ thở dài một tiếng, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần vui thích, nhẹ giọng nói.
Mấy ngày nay, hắn gần như đều canh giữ ở giữa biển mây. Cho đến giờ phút này, chân chính nhìn thấy Vệ Phạm Dạ luyện hóa hoa sen tiên bảy sắc trọng tố thân thể phục sinh, trong lòng hắn mới lỏng xuống.
Mặc dù có loại bảo vật hoa sen tiên bảy sắc này, có thể tưởng tượng muốn thành công, bản thân lực ý chí và thiên phú của Vệ Phạm Dạ cũng yêu cầu cực cao. Nếu chính bản thân hắn không chịu được, cho dù ai cũng không cứu được hắn.
Cũng may một kiếp này, hắn vẫn vượt qua được.
- Đa tạ lão tổ!
Lần nữa dập đầu ba cái với Bắc Đẩu lão tổ, lúc này Vệ Phạm Dạ mới đứng dậy. Ý niệm trong đầu hắn khẽ nhúc nhích, linh lực hóa thành quần áo rơi vào trên người. Vệ Phạm Dạ khôi phục dáng vẻ đồ đen tóc trắng lúc ban đầu.
Nhưng bây giờ Vệ Phạm Dạ lại hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Bây giờ Vệ Phạm Dạ không còn máu thịt, mà lấy hoa sen tiên bảy sắc hóa thành xương thịt, toàn thân linh vận. Cả người lộ ra linh khí ngút trời, không chút nào khoa trương mà nói đây mới thực sự là Thiên Tiên Đạo Thể!
Nếu bàn về thiên tư, bây giờ Vệ Phạm Dạ so với trước đó, càng là chỉ cao chớ không thấp hơn.