Hơn nữa, luyện hóa lực lượng hoa sen tiên bảy sắc, thực lực càng trực tiếp bước vào Tinh Cung Cảnh hậu kỳ, cường đại hơn so với trước đó.
- Mất vào buổi sáng, tối lại lấy về. Phạm Dạ! Lần thất bại này đối ngươi mà nói, chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Nhìn Vệ Phạm Dạ, Bắc Đẩu lão tổ nhẹ giọng nói.
- Đệ tử đã hiểu!
Vệ Phạm Dạ hơi khom người, trầm giọng đáp.
- Trước kia, đường ngươi đi quá thuận, cũng không tránh khỏi quá xem thường anh hùng thiên hạ. Bây giờ thua ở trong tay Yến Bắc Thần, cũng coi như cho ngươi một bài học! Nhưng ngươi nghĩ kỹ xem có còn nhớ rốt cuộc vì sao ngươi thua không?
Bắc Đẩu lão tổ hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng hỏi.
Hắn nhắm mắt lại, vô số ký ức như mảnh vỡ ùn ùn kéo đến tái diễn lại cảnh bên trong Quảng Hàn Thiên Cung. Mặc dù có chút vụn vặt nhưng cũng đã đủ để cho Vệ Phạm Dạ ghép vào một cách đại khái.
Từ lúc hắn bước vào Thiên cung, đến gặp Vân Mộng Chân, thiết kế tính toán Yến Bắc Thần, đến Yến Bắc Thần xem núi như kiếm, trăm hơi thở trèo núi. Từng cảnh tượng ấy nổi lên trong đầu hắn khâu ra một đường nét mờ nhạt.
Nhưng đến trận chiến kia của hắn và Bạch Nhạc, ký ức lại mơ hồ hầu như không thể khâu!
Vệ Phạm Dạ chỉ nhớ rõ cuối cùng tiếng rồng ngâm đã truyền đến, hắn thậm chí mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Vân Mộng Chân. Nhưng Bạch Nhạc lại mạnh mẽ lấy Tinh Cung đụng vào liều mạng cá chết lưới rách với hắn. Cuối cùng lấy Thôn Thiên Quyết thôi động Côn Ngô Kiếm chém giết hắn.
Chậm rãi nói ra tất cả những thứ này, Vệ Phạm Dạ lại luôn cảm giác như mình đã quên một vài điều quan trọng nhất nào đó.
Nghe Vệ Phạm Dạ nói, Bắc Đẩu lão tổ hơi trầm ngâm nhưng cũng không đáp.
Yến Bắc Thần cầm Côn Ngô Kiếm thật sự có khả năng chém giết Vệ Phạm Dạ. Điều này cũng không quá khoa trương. Dù sao cầm trong tay Côn Ngô Kiếm, tuyệt đối không phải tăng cao thực lực một chút ít.
- Lão tổ, cuối cùng thế nào?
Nhắc tới điều này, Vệ Phạm Dạ cũng không nhịn được mở miệng hỏi:
- Yến Bắc Thần chết rồi à?
- Không có!
Bắc Đẩu lão tổ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Yến Bắc Thần chẳng những không chết, còn trở thành người thắng lớn nhất trong chuyến đi Quảng Hàn Thiên Cung lần này. Hắn đã luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung, quân lâm Đông Hải! Hơn nữa, nghe đồn Thông Thiên Ma Quân chưa chết, còn phủ giá lâm Quảng Hàn Thiên Cung. Trước sau chém giết Âm Phong lão tổ, Nguyệt Lâm Tiên, làm Đạp Thiên Ma Quân kinh sợ chạy mất, thu phục Bạch Cốt phu nhân, có thể nói ma uy ngập trời!
- Điều đó không có khả năng!
Trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, Vệ Phạm Dạ lạnh giọng nói:
- Ta nhớ rõ ràng. Lúc giết ta, Yến Bắc Thần cũng bị thương cực kỳ nặng. Hơn nữa cực kỳ e ngại gặp phải Vân Mộng Chân! Nếu như Thông Thiên Ma Quân thật sự ở đó... Sao còn cần gian nan như vậy?
- Điều này, ta cũng không biết! Nhưng... ngươi nghĩ kỹ một chút trên người Yến Bắc Thần có chỗ nào khác thường không?
Bắc Đẩu lão tổ nhìn chằm chằm Vệ Phạm Dạ, tiếp tục hỏi.
- Khác thường?
Lần nữa nhắm mắt lại, vô số mảnh vỡ ký ức không ngừng thoáng hiện trong đầu Vệ Phạm Dạ. Trong chốc lát, trên trán Vệ Phạm Dạ chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay vào lúc Bắc Đẩu lão tổ không đành lòng thấy hắn đau khổ như thế muốn mở miệng ngăn hắn lại.
Vệ Phạm Dạ chợt thốt ra:
- Bắc Đẩu Kiếm Trận! Yến Bắc Thần biết Bắc Đẩu Kiếm Trận... Bạch Nhạc! Là, Bạch Nhạc! Giữa hắn và Bạch Nhạc tồn tại liên hệ cực kỳ mật thiết!
Trong nháy mắt, Vệ Phạm Dạ mồ hôi đầm đìa nhỏ xuống. Nhưng nghe được một câu nói này của Vệ Phạm Dạ, trong mắt Bắc Đẩu lão tổ lộ ra tinh mang!
- Yến Bắc Thần, Bắc Đẩu Kiếm Trận... Bạch Nhạc! Có lẽ Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc!
...
Bạch Nhạc cứ an nhiên ở lại Bạch Gia.
Tất cả đều có vẻ vô cùng bình tĩnh. Mỗi ngày trừ tán gẫu với Bạch Thanh Nhã ra, Bạch Nhạc vẫn đọc sách tu hành trong Thính Hương Thủy Tạ, thong thả tự đắc như không để việc vặt vãnh quấy rầy.
Cho dù là Tiểu Bạch Giao, sau khi quen với hoàn cảnh Bạch phủ cũng quyết đoán làm phản. Mỗi ngày không phải dính vào Bạch Thanh Nhã thì là đi theo sau mông Tô Nhan trên nhảy dưới nhảy. Không chỉ Bạch phủ, thậm chí rất nhiều người phủ Thanh Châu cũng đều quen dần với sự tồn tại của tên nhóc kia.
Đương nhiên, Tiểu Bạch Giao cũng dựa theo Bạch Nhạc phân phó luôn thu liễm khí tức. Thân hình nó cũng duy trì lớn chừng bàn tay. Thoạt nhìn giống như là một con rắn nhỏ, chẳng qua con rắn nhỏ này có vẻ rất linh động khả ái.
Nhưng cho dù là ai, chỉ sợ cũng rất khó liên hệ tên nhóc này với Giao Long đủ lực đánh với Tinh Hải Cảnh.
Nhàn nhã như vậy qua một tháng, cuối cùng vẫn phải bị phá vỡ.
Người Thất Tinh Tông đến, mời Bạch Nhạc quay về tông.
Bạch Nhạc là phủ chủ Thanh Châu nhưng cũng là khách khanh của Thất Tinh Tông. Trước đó Bạch Nhạc rời khỏi Thanh Châu đã đồng ý, lần này trở về sẽ lấy thân phận Thất Tinh Tông tham gia đại hội Đạo Môn.
Tính từ lúc hắn tuyên bố quay về, bây giờ ở trong mắt người ngoài, hắn đã trở về khoảng ba tháng. Lúc này, Thất Tinh Tông mời hắn quay về tông, tất nhiên hắn không có cách nào chối từ.
Nhưng lần này đi Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc cũng không dám mang theo Tiểu Bạch Giao.