Người khác có thể nhìn không ra đầu mối, thế nhưng giả sử để cho Tinh Hà lão tổ nhìn thấy Tiểu Bạch Giao, lấy thực lực Tinh Hải Cảnh của đối phương có khả năng rất lớn sẽ nhận thấy được khác thường.
Cũng may bây giờ Tiểu Bạch Giao cũng đã quen thuộc với Bạch Thanh Nhã nên không kháng cự đối với việc ở lại trong nhà.
Trên thực tế, trừ những thứ này ra, để Tiểu Bạch Giao ở lại Bạch phủ cũng có một phần rất lớn là suy tính vì sự an toàn.
Có Tiểu Bạch Giao ở đây, chỉ cần không phải Huyết Ảnh Ma Quân hoặc là Tinh Hà lão tổ tự mình ra tay thì không có bất kỳ người nào có thể thương tổn được Bạch Thanh Nhã.
Nhưng hiện tại Bạch Nhạc cũng không biết lần này hắn quay về Thất Tinh Tông, còn lâu mới đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
- Chúc mừng Bạch sư huynh đột phá Tinh Cung Cảnh!
Bạch Nhạc vừa trở lại Thất Tinh Tông, dọc đường đi không ngừng có đệ tử tiến lên chào. Mặc dù không đến mức khoa trương giống như trước đây Bạch Nhạc trở lại Linh Tê Kiếm Tông nhưng lại cũng đủ để thấy danh vọng của Bạch Nhạc ở trong Thất Tinh Tông.
Vị thiên kiêu danh tiếng đệ nhất Thanh Châu, Bạch Nhạc này, cho tới bây giờ không phải là thổi ra. Những đệ tử Thất Tinh Tông này, có thể nói là tận mắt nhìn thấy Bạch Nhạc từ tiểu tử vô danh từng bước thành tên đệ nhất thiên kiêu này.
Không nói khoa trương trước đây chuyện Bạch Nhạc thành danh ở Thanh Châu, từng việc từng việc, mỗi một đệ tử đều là nghe nhiều nên thuộc.
Quan trọng hơn là Bạch Nhạc là khách khanh của Thất Tinh Tông. Thậm chí có người nói hắn sẽ lấy tên Thất Tinh Tông tham gia đại hội Đạo Môn. Kể từ đó, ở trong mắt đệ tử Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc càng là người một nhà.
- Ha ha ha, Bạch huynh đệ, ta đã chờ người quá lâu rồi!
Trong lúc nói chuyện, trong núi truyền đến một tràng cười lớn. Thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn, Bạch Nhạc cũng biết người đến tất nhiên là Dương Bằng.
Có thể nhận được tin tức trong thời gian ngắn như vậy, sau đó một đường đấu đá lung tung tìm đến mình, trong toàn bộ Thất Tinh Tông e rằng cũng chỉ có Dương Bằng làm được.
- Dương huynh, đã lâu không gặp!
Bị Dương Bằng vừa thấy mặt đã ôm chặt một cái, khóe miệng Bạch Nhạc cũng không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng hô.
- Rất giỏi! Ngươi cũng đã là Tinh Cung Cảnh! Khà khà, so sánh với ngươi, nhiều năm như vậy ta thật đúng là sống như cún rồi.
Thấy thái độ Bạch Nhạc trước sau như một, trong lòng Dương Bằng càng vui mừng. Hắn cười ha ha tự giễu.
- Đừng! Ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, cún còn uất ức hơn ngươi!
Cười khẽ một tiếng, Bạch Nhạc vỗ vỗ bả vai Dương Bằng trêu ghẹo.
- Đi đi! Nói như ngươi cũng được hử!
Dương Bằng trợn mắt một cái, tức giận cười mắng.
- Ha ha! Thế nào? Mấy ngày nay có khỏe không?
Một đường theo Dương Bằng về trên núi, Bạch Nhạc hỏi.
- Không phải vẫn thế thôi à? Ngươi không ở đây, ta cảm thấy Thanh Châu này cũng chán không ít! Thời gian dài như vậy, vậy mà một bạn mới cũng không có, thật sự là để cho người ta thổn thức mà!
Dừng một chút, Dương Bằng tiếp tục nói:
- Ôi! Không nói ta nữa, nhanh kể về hành động vĩ đại của ngươi ở Thanh Châu! Ta nghe nói trên thi đấu tông môn Đông Hải, một mình ngươi đè ép một tông, bá khí vô song. Ngay cả bọn Mâu Kình Thần được xưng đệ nhất thiên kiêu Đông Hải, cũng không có bất kỳ biện pháp nào bắt ngươi.
- Tin tức của ngươi cũng nhanh đấy!
Bạch Nhạc bật cười lớn, nhẹ giọng nói:
- Cũng chỉ là hơi may mắn thôi. Hơn nữa... sở dĩ ta trở về lâu như vậy đều không lộ diện, cũng là nhờ phúc của Mâu Kình Thần đấy!
Nhắc tới điều này, Bạch Nhạc lạnh nhạt, từ tốn nói:
- Chỉ tiếc, Mâu Kình Thần đã chết ngược lại để ta không có cơ hội tự mình báo thù.
Lúc trước Mâu Kình Thần đuổi giết Bạch Nhạc mới bỏ mình. Chuyện này cũng đã không coi là bí mật gì cả.
- Chỉ là con ma chết sớm thôi, có gì để mà nói!
Dương Bằng khoát tay, tiếp tục nói:
- Ôi! Chỉ tiếc ngươi trở về sớm. Nếu như ở lâu thêm là có thể vượt qua Quảng Hàn Thiên Cung mở ra. Ta nghe nói đó mới chân chính là sàn diễn ở Duyện Châu, chỉ cường giả Tinh Hải Cảnh cũng vẫn lạc hai người!
Dương Bằng nhỏ giọng tiếp tục nói:
- Nghe đồn, ngay cả Thông Thiên Ma Quân đều xuất thế.
- Hả? Những thứ này ngươi cũng rõ ràng như vậy?
Bạch Nhạc cười khẽ một cái, mở miệng nói.
- Cái này có gì mà lạ! Ngươi không biết à? Lần này người Bắc Đẩu Tinh Cung Duyện Châu đến, bây giờ ở ngay trong tông. Sau khi theo chân bọn họ nghe ngóng, thì không phải biết hết à?
Dương Bằng lơ đễnh nói.
- Ngươi nói cái gì?
Trong lòng Bạch Nhạc không khỏi kinh hãi:
- Người Bắc Đẩu Tinh Cung tới làm cái gì?
- Ai biết!
Dương Bằng bĩu môi,tức giận nói:
- Theo ta thấy là không có lòng tốt gì. Đúng rồi, người cầm đầu bọn họ gọi là Vệ Phạm Dạ gì đó. Tóc trắng đồ đen, cực kỳ lẳng lơ, hơn nữa dáng vẻ không coi ai ra gì...
- Ngươi nói cái gì?
Nếu như vừa rồi Bạch Nhạc chỉ hơi tò mò thì bây giờ chợt nghe được tên Vệ Phạm Dạ, làm Bạch Nhạc đổ mồ hôi lạnh gần như khó mà tin được.