- Phi! Đồ vô liêm sỉ gặp sắc vong nghĩa, bây giờ mới nhớ ra ta? Muộn rồi!
Dương Bằng hừ nhẹ một tiếng không thèm cho Bạch Nhạc mặt mũi, bỏ đá xuống giếng:
- Hà sư muội, ta giúp ngươi hỏi thăm tỷ muội Lục thị Duyện Châu kia còn là hoa tỷ muội đấy. Khà khà, cũng không biết người nào đó thật vui vẻ ở Duyện Châu nhỉ.
- ...
…
- Ngươi nói Bạch Nhạc có thể là Yến Bắc Thần? Điều này sao có thể!
Trần Kiếm Phong nhìn Vệ Phạm Dạ dùng sức lắc đầu, khó có thể tin nhìn Vệ Phạm Dạ.
Trước đó hắn đã cảm thấy hôm nay Vệ Phạm Dạ có chút khác thường. Hắn đến hỏi Vệ Phạm Dạ, nhưng không ngờ vậy mà hỏi ra một kết quả như vậy, để cho hắn muốn nôn ra máu.
- Nếu không, Trần trưởng lão cho rằng vì sao ta nhất định phải đến Thất Tinh Tông. Sao lão tổ lại ngầm đồng ý cho ta đi?
Cũng không giải thích nhiều, Vệ Phạm Dạ chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại.
- ...
Trong lòng đột nhiên run lên, cái khác hắn đều có thể không nhìn, nhưng câu cuối cùng kia lại đâm trúng chỗ yếu hại của Trần Kiếm Phong. Nếu không phải Bắc Đẩu lão tổ ngầm đồng ý, sao hắn lại nhận được mệnh lệnh theo Vệ Phạm Dạ đến Thất Tinh Tông.
Nhưng... kết quả này, cũng làm cho người rất khó có thể tin.
Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần... Điều này sao có thể?
Yên lặng chốc lát, lúc này Trần Kiếm Phong mới trầm giọng nói:
- Việc này quan hệ trọng đại, ngươi có chứng cứ không?
- Không có!
Vệ Phạm Dạ cũng không có bất kỳ che giấu nào:
- Lần này ta đến Thanh Châu chính là vì tìm kiếm chứng cứ. Thật không dám giấu giếm, những thứ này đã ta để cho người ta thu thập tất cả mọi chuyện trước đây của Bạch Nhạc ở Thanh Châu! Tìm ra chứng cứ, chẳng qua là vấn đề thời gian.
- Trần trưởng lão, vừa rồi ngươi cũng thấy ta cố ý chĩa vào hắn. Hắn không khoan nhượng, nếu như trong lòng không có quỷ! Hắn cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt ta, đáng để nhằm vào ta như vậy à?
Vệ Phạm Dạ tiếp tục nói.
- ...
Lần nữa yên lặng chốc lát, Trần Kiếm Phong mới chậm rãi hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Trước đó ta nhận được tin tức Bạch Nhạc và trưởng lão Mộng Thiên Thu tâm đầu ý hợp! Có người nói... Mộng Thiên Thu còn là một vị huyễn thuật đại sư. Hơn nữa, đã truyền huyễn thuật đạo cho Bạch Nhạc! Nếu như vậy, hắn có thể huyễn hóa ra thân phận Yến Bắc Thần cũng chẳng có gì là lạ!
Vệ Phạm Dạ bình tĩnh nói:
- Địa vị của Mộng Thiên Thu ở Thất Tinh Tông rất cao. Ta sẽ không đi hỏi việc này, không bằng mời Trần trưởng lão tìm cơ hội đi thám thính một chút, thế nào?
- Được!
Thoáng do dự một chút, Trần Kiếm Phong vẫn đồng ý.
Cho dù thế nào, chuyện này nếu đã được Bắc Đẩu lão tổ ngầm đồng ý, hắn sẽ không có lý do gì từ chối.
So với việc bây giờ suy đoán lung tung, chẳng bằng biết thời biết thế, điều tra rõ tất cả.
Phải biết rằng trước đây truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc chính là do hắn quyết định. Giả sử Bạch Nhạc thực sự là Yến Bắc Thần, vậy hắn khó mà hết tội.
Nếu có thể tìm được chứng cứ, coi như là hắn lập công chuộc tội. Nếu như không thể, cũng có thể trả lại trong sạch cho Bạch Nhạc, để cho hắn an tâm.
- Phạm Dạ! Chuyện này dây dưa quá lớn, không có chứng cứ xác thực, ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Nếu không, chỉ sợ sẽ tạo ra thù địch ở toàn Thanh Châu!
Nhìn Vệ Phạm Dạ, Trần Kiếm Phong nghiêm túc nhắc nhở.
Bây giờ ở Thanh Châu, Bạch Nhạc cũng không còn đệ tử Linh Tê Kiếm Tông kia mà là phủ chủ Thanh Châu, khách khanh Thất Tinh Tông, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!
Xử lý không tốt, sẽ làm Bắc Đẩu Tinh Cung dây vào phiền phức.
- Trần trưởng lão yên tâm đi, ta tự có chừng mực! Đừng nói không có chứng cứ, cho dù có chứng cớ xác thực, ta cũng sẽ không tự ý hành động...
Vệ Phạm Dạ gật đầu, trầm giọng đồng ý.
Tuy chưa nói hết nhưng Trần Kiếm Phong cũng có thể hiểu ý nghĩa trong đó.
Thông Thiên Ma Quân có thật sự còn sống hay không, bây giờ cũng còn chưa xác định được. Chỉ cần không biết rõ ràng điểm này, cho dù xác nhận thân phận Bạch Nhạc, chỉ sợ cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao, giả sử thật sự dây dưa ra Thông Thiên Ma Quân, dù bọn họ, coi như là Bắc Đẩu lão tổ, chỉ sợ cũng không chịu nổi loại trách nhiệm kia.
Nhưng dù thế nào, nếu đã có đầu mối, cũng phải tra rõ ràng mới có thể để cho người ta yên tâm.
Bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm là toàn lực điều tra ra chân tướng.
Vốn là khách, lấy thân phận Trần Kiếm Phong chủ động bái phỏng Mộng Thiên Thu, Mộng Thiên Thu tất nhiên không thể từ chối.
Nhưng Mộng Thiên Thu cũng không khỏi có chút kỳ quái. Xưa nay hắn một mực làm người khiêm tốn, cũng không có bằng hữu gì, càng không có chút liên hệ nào với Bắc Đẩu Tinh Cung. Cho dù thế nào dường như Trần Kiếm Phong cũng không có lý do tới gặp hắn mới đúng.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống. Sau vài câu chuyện phiếm, Trần Kiếm Phong trực tiếp bỏ qua những khách sáo kia, nói thẳng vào chủ đề.
- Thiên Thu trưởng lão, ta cũng không vòng vèo. Lần này ta đến là muốn hỏi một vài chuyện về Bạch Nhạc.
Nhắc tới Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu không khỏi ngẩn ra:
- Trần trưởng lão muốn hỏi gì, không ngại nói rõ.