- Nghe đồn quan hệ cá nhân của Thiên Thu trưởng lão và Bạch Nhạc vô cùng tốt. Ngày xưa cũng đã từng truyền cho hắn huyễn thuật, không biết có phải là thật không?
Trần Kiếm Phong bình tĩnh hỏi thẳng.
Trong tích tắc, trong đầu Mộng Thiên Thu hiện lên vô số ý niệm. Hắn hơi trầm ngâm một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Trần trưởng lão tới hỏi ta việc này, không biết có ý gì?
Đối mặt với Mộng Thiên Thu, Trần Kiếm Phong không thể quá cường thế. Hắn hơi trầm ngâm rồi mới chậm rãi đáp:
- Bây giờ, bổn tông có chứng cứ suy đoán Bạch Nhạc... chính là truyền nhân Ma Quân, Yến Bắc Thần!
Một câu nói này rơi vào trong tai Mộng Thiên Thu nhất định chính là long trời lở đất!
- Điều đó không có khả năng!
Mộng Thiên Thu bật thốt ra.
Nhưng trong nháy mắt nói ra lời này, trong lòng hắn cũng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Tình hình trước kia Bạch Nhạc ở Thanh Châu chậm rãi nổi lên trong lòng. Rất nhiều chuyện, lúc không ai vạch trần, có thể cũng không ai thèm để ý, chỉ khi nào vạch trần, lại nhớ tới mới thấy nghi ngờ chồng chất.
Lúc trước, Yến Bắc Thần đột nhiên lộ diện ở Thanh Châu, bản thân đã có vẻ hơi đột ngột. Hơn nữa, dường như luôn có vướng víu không rõ với Bạch Nhạc. Trước đây cũng không thiếu người hoài nghi, Bạch Nhạc có lẽ có liên hệ với Yến Bắc Thần nhưng cuối cùng bởi vì không có chứng cứ mà bỏ qua.
Nhưng từ đầu đến cuối không ai nghĩ tới, Bạch Nhạc chính là Yến Bắc Thần.
Ngày xưa, lúc Yến Bắc Thần ở Bạch Gia, Mộng Thiên Thu đã từng đến Bạch Gia, cũng đối mặt với Yến Bắc Thần, càng biết Yến Bắc Thần cũng tinh thông huyễn thuật. Vì thế thậm chí hắn còn thăm dò qua mấy câu, nhưng mà không có chứng cứ gì, sau đó thì không để ở trong lòng.
Nguyên nhân lớn nhất trong này bởi vì hắn rất thích Bạch Nhạc. Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng luôn là địch với Huyết Ảnh Ma Tông.
Bây giờ bị một lời của Trần Kiếm Phong vạch trần, người khác không nói, dù cho là Mộng Thiên Thu cũng không khỏi có nghi hoặc trong lòng.
Quá nhiều điểm khả nghi, lẽ nào thật sự cchỉ là trùng hợp ư?
Nhưng dù trong lòng nghĩ như thế nào, là vì yêu thích Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu vẫn không lộ ra đầu mối gì, nhàn nhạt đáp:
- Bạch Nhạc xuất thân Linh Tê Kiếm Tông, một thân tu vi Huyền Môn, bây giờ thậm chí đã ngưng tụ thành Tinh Cung. Làm sao có thể là ma tu?
- Vậy cũng chưa chắc.
Trần Kiếm Phong lắc đầu, chậm rãi nói:
- Nếu là người khác, đạo ma song tu tất nhiên không có khả năng. Nhưng nếu là đệ tử Thông Thiên Ma Quân, vậy thì chưa chắc.
Một câu nói này, cũng đánh vào trong tâm khảm Mộng Thiên Thu.
Trước đây sở dĩ hắn chưa từng hoài nghi Bạch Nhạc cũng vì một điểm quan trọng này.
Nhưng bốn chữ đạo ma song tu này lại lần nữa phá vỡ quan niệm sẵn có trong lòng hắn. Theo ý nghĩ này, giả sử Bạch Nhạc thật sự là Yến Bắc Thần... Như vậy rất nhiều chuyện, một lần nữa lại nhớ lại, lập tức đã rõ ràng.
Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, đối mặt với Trần Kiếm Phong, Mộng Thiên Thu lại vẫn không tỏ vẻ gì.
Trừ khi có chứng cớ xác thực chứng minh Bạch Nhạc chính là Yến Bắc Thần. Nếu không, hắn sẽ không phán đoán, càng không muốn bởi vì thái độ của mình làm ảnh hưởng đến phán đoán của người ngoài.
- Cuối cùng chỉ là suy đoán mà thôi. Dùng cái này mà hoài nghi, hơi bị quá mức gượng ép.
- Đương nhiên!
Trần Kiếm Phong gật đầu, chậm rãi nói:
- Thiên Thu trưởng lão yên tâm! Việc này quan hệ trọng đại, tất nhiên ta cũng sẽ không đoán linh tinh. Nếu không có chứng cứ rõ ràng, cũng không ai dám vu hãm một vị phủ chủ Thanh Châu!
Dừng một chút, Trần Kiếm Phong tiếp tục nói:
- Ta đến chỉ muốn hỏi một chút manh mối mà thôi!
Nói tới mức này, Mộng Thiên Thu tất nhiên cũng không tiện tiếp tục kiên trì. Hắn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta đúng là đã truyền cho hắn một ít huyễn thuật, nhưng lại chỉ là da lông mà thôi! Không gạt ngươi, ngày xưa ta còn từng động ý niệm thu hắn làm môn hạ. Đáng tiếc, chí của hắn không ở chỗ này nên đành thôi.
Mộng Thiên Thu ngẩng đầu, tiếp tục nói:
- Ba năm trước, lúc ta mới gặp hắn, hắn mới bước vào Linh Phủ Cảnh... Ngắn ngủi ba năm, hắn đã có thành tựu thế này, đã không thể tưởng tượng nổi. Làm gì còn có tinh lực đi nghiên cứu huyễn thuật!
Trần Kiếm Phong khẽ vuốt cằm, những lời này hắn cũng có phần đồng ý. Đã nói cái này, phía sau tất nhiên cũng c không cần phải nói thêm gì nữa. Trần Kiếm Phong thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Ta cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm. Không giấu gì Thiên Thu trưởng lão, ta đã từng truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận của bổn tông cho Bạch Nhạc. thiên phú kiếm đạo của người này thật sự kinh diễm!
Nói thêm vài câu nữa, Trần Kiếm Phong cáo từ mà đi.
Đợi Trần Kiếm Phong đi rồi, Mộng Thiên Thu nhíu chặt mày.
Rất nhiều tâm tình, ngay trước mặt Trần Kiếm Phong, hắn không thể biểu đạt ra ngoài. Nhưng trên thực tế, cũng đã tạo thành quấy nhiễu cực lớn đối với hắn.
Mấy ngày này, mượn Thần Thạch, hắn lần nữa đột phá trên đạo huyễn thuật, nghiễm nhiên đã tu thành một môn thần thông uy lực cực lớn khác!
Hắn vốn định lần này Bạch Nhạc trở về sẽ truyền cho Bạch Nhạc, coi như là có chút trợ giúp cho Bạch Nhạc vào đại hội Đạo Môn. Nhưng hôm nay nghe Trần Kiếm Phong nói vậy, không khỏi làm hắn lần nữa do dự.