Bạch Nhạc xoay người lại, giọng nói rất ôn hòa, dặn dò:
- Tiểu Bạch, ngươi đi theo Bạch Thanh Nhã đi.
Mặc dù Bạch Thanh Nhã còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Bạch Nhạc lúc này, cuối cùng vẫn gật đầu.
Chờ Bạch Thanh Nhã rời đi, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi mở miệng nói:
- Các ngươi cũng đã lừa gạt Thanh Nhã tỷ rồi, có kết quả không?
- Bạch Nhạc, không phải chúng ta hoài nghi ngươi! Khí thế Vệ Phạn Dạ quá hung hăng, hơn nữa còn trực tiếp tìm Thiên Thu huynh, chúng ta cũng vì quan tâm ngươi, mới đưa ra hạ sách này.
Chu Mộng Dương lại giải thích lần nữa.
Bạch Nhạc xua tay, bình tĩnh đáp lại:
- Ta hiểu ý tốt của các ngươi, nhưng... Nếu nói không hoài nghi ta, bản thân các ngươi có tin lời này không?
Không đợi Chu Mộng Dương trả lời, Bạch Nhạc đã tự mình nói ra:
- Hai vị đều là trưởng bối của ta, ta vốn không nên nói những lời này, nhưng sự tình liên lụy đến Thanh Nhã tỷ, ta không thể không nói nhiều một câu.
- Thanh Nhã tỷ là thân nhân duy nhất trên đời này của ta, bất kể là ai... Dám xuất thủ với nàng, đều là tử địch của ta!
Sắc mặt Bạch Nhạc có chút lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Xin hai vị nhớ kỹ, Bạch Nhạc không chỉ là vãn bối, mà còn là... phủ chủ Thanh Châu!
Có thể nói những lời này của Bạch Nhạc là rất nặng.
Không phải Bạch Nhạc thật sự muốn trở mặt với Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu, mà là không thể không làm như vậy, nếu như lúc này Bạch Nhạc không tỏ thái độ cường ngạnh, mà nhẹ nhàng buông tha, như vậy nói không chừng lần tiếp theo bọn hắn sẽ lấy danh nghĩa quan tâm, trực tiếp thi triển huyễn thuật đối với Bạch Thanh Nhã, khống chế Bạch Thanh Nhã nói ra chân tướng.
Đây là chuyện bất kể như thế nào Bạch Nhạc cũng không thể chấp nhận được, cho nên, hắn nhất định phải bóp chết loại khả năng này từ trong trứng nước!
Bất kể là Chu Mộng Dương hay là Mộng Thiên Thu, cũng đều cảm thụ được phần kiên quyết này của Bạch Nhạc.
Bọn họ rất hiểu tính khí của Bạch Nhạc, mặc dù bình thường rất dễ nói chuyện, dường như không để ý đến bất luận kẻ nào, nhưng khi thật sự nghiêm túc, lại có chủ kiến cực mạnh, căn bản không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy!
Hơn nữa, đúng như Bạch Nhạc nói, hắn là phủ chủ Thanh Châu, có năng lực, cũng có tư cách này gọi nhịp cùng bất luận kẻ nào.
Đừng nói bọn hắn chỉ đại biểu cho chính mình, cho dù là hiện tại Hàn Sơn và Thất Tinh Tông làm việc, sợ rằng cũng không thể không suy nghĩ đến lực ảnh hưởng của vị phủ chủ Thanh Châu này.
- Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không có lần nữa.
Mộng Thiên Thu thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.
Hắn hiểu rõ lời này của Bạch Nhạc, chính là nói cho hắn nghe.
Đạt được lời khẳng định này của Mộng Thiên Thu, sắc mặt Bạch Nhạc nhất thời hòa hoãn xuống vài phần, hạ thấp người hành lễ nói:
- Xin lỗi, tiểu tử vô lễ!
Trước đó cường ngạnh, là bởi vì Bạch Thanh Nhã, bây giờ hạ thấp người hoàn lễ, là vì ân tình của đối phương.
- Nếu đã gặp rồi, chúng ta cũng không vòng vèo nữa! Đến tột cùng ngươi và Yến Bắc Thần có quan hệ hay không... Ngươi cho chúng ta một câu trả lời thống khoái đi! Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin ngươi.
Mộng Thiên Thu ngưng mắt nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi mở miệng nói.
Không có nửa điểm dư thừa dong dài, mở miệng liền nhắm thẳng vào trọng tâm.
Trong nháy mắt, ngay cả nội tâm Bạch Nhạc cũng không khỏi bị ngưng lại!
So với người khác, cách nói thẳng vào vấn đề này của Mộng Thiên Thu, mới khiến hắn khó xử nhất.
Hắn không thể nói rõ chân tướng cho Mộng Thiên Thu được, nhưng cũng không muốn nói dối đối phương.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Thiên Thu đại sư, nếu như ta là Yến Bắc Thần, vậy ta đáng chết sao?
Bạch Nhạc không trả lời mà hỏi ngược lại, câu nói này vừa ra, trong mắt cũng lóe lên vài phần đùa cợt:
- Ta vừa trở về Thanh Châu, đã một đường đối địch cùng Huyết Ảnh Ma Tông, vì ngăn cản đối phương huyết tế, thậm chí suýt nữa đánh mất tính mạng mình! Ngay cả khi Huyết Ảnh Ma Quân hiện thân, ta cũng chưa từng có nửa phần nhường nhịn Huyết Ảnh Ma Tông... Chẳng lẽ những chuyện này đều là giả sao?
- Ngươi hỏi ta có quan hệ với Yến Bắc Thần hay không, có phải chỉ cần nói có, thì tất cả những chuyện ta làm ra, sẽ bị gạt bỏ không! Có phải ta đáng chết đúng không?
Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên vẻ lạnh lùng, gần như là gằn từng chữ từng chữ nói ra câu nói sau cùng.
“...”
Nghe thế, cho dù là Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương cũng không khỏi trầm mặc xuống.
Đúng vậy!
Kể từ lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Bạch Nhạc tới nay, mọi chuyện Bạch Nhạc làm ra, đều là vì Huyền Môn, vì chính đạo, vì vậy mà cũng trải qua nguy hiểm, cho dù bây giờ nhớ lại, cũng vẫn cảm thấy tim đập nhanh.
Nếu Bạch Nhạc làm như vậy, còn bị hoài nghi, vậy cũng không khỏi quá không có đạo lý.
Nhìn thấy hai người không trả lời, khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên một nụ cười lạnh lùng, từ tốn nói:
- Không phải ta có ý khoe khoang, nhưng ta muốn nhắc nhở hai vị trưởng lão một chút, Đại Càn Vương Triều không cấm ma tu, thân là phủ chủ Thanh Châu... cho dù ta thật sự là ma tu, cũng không có quan hệ gì với người khác! Tối đa chỉ là chặt đứt tất cả quan hệ với Thất Tinh Tông mà thôi, nếu như Thất Tinh Tông thật sự hoài nghi ta cấu kết Yến Bắc Thần, hoặc là hoài nghi ta chính là Yến Bắc Thần... Như vậy, cứ hủy bỏ cái thân phận khách khanh này của ta được.