- Từ nay về sau, bất kể là hai vị, hay là bất luận kẻ nào hỏi ta vấn đề này, ta cũng chỉ có một đáp án như vậy!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia ngạo nghễ, nhẹ nhàng phất tay áo, hờ hững mở miệng nói:
- Bạch Nhạc nói đến thế thôi, xin hai vị trưởng lão... trở về đi!
Đối mặt với việc Bạch Nhạc trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương cũng chỉ biết cười khổ cáo từ.
Bất kể là Mộng Thiên Thu hay là Chu Mộng Dương bây giờ đều không khỏi có một loại cảm giác bê đá đập chân mình, cho dù đã đi ra khỏi Bạch phủ, thì loại lúng túng và bất đắc dĩ kia, cũng vẫn thật khó có thể tán đi.
Tệ hơn chính là, còn không chờ bọn hắn rời khỏi Thanh Châu Thành, toàn bộ Thanh Châu Phủ cũng đã làm ra phản ứng.
Rất hiển nhiên, chuyện giả trang Bạch Nhạc lừa dối Bạch Thanh Nhã, đã chạm vào nghịch lân của Bạch Nhạc!
Bình thường, Bạch Nhạc hầu như không để ý đến cái gì, nhưng vào lúc này, hắn lập tức cho thấy năng lực kinh khủng của phủ chủ Thanh Châu, toàn bộ Thanh Châu Phủ bị giới nghiêm, đuổi tất cả đệ tử Thất Tinh Tông và Hàn Sơn ra ngoài.
Ba nghìn Thanh Vân Kỵ tuần tra toàn bộ xung quanh Thanh Châu Thành, uy thế ngập trời!
Bất kể trước đó Bạch Nhạc biểu hiện ôn hòa như nào, nhưng khi chạm vào nghịch lân của hắn, hắn sẽ lập tức hiển lộ ra phong mang của mình, thể hiện năng lực của vị phủ chủ Thanh Châu này.
Bạch Nhạc và Tô Nhan là hai cường giả Tinh Cung Cảnh, cộng thêm ba nghìn Thanh Vân Kỵ!
Nếu như không tính đến cường giả Tinh Hải Cảnh như Tinh Hà lão tổ, thì cỗ lực lượng này đã đủ để lay động tất cả tông môn ở Thanh Châu, một khi lộ ra phong mang, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường vị phủ chủ Thanh Châu này.
Tiền Thụy một đường theo Bạch Nhạc tới Thanh Châu Thành, còn chưa tìm được cớ bái phỏng Bạch Nhạc, đã trực tiếp gặp tai bay vạ gió, bị đuổi ra khỏi Thanh Châu Thành.
...
- Công tử, chúng ta làm như thế, có phải hơi quá khích hay không?
Sau khi sắp xếp hết tất cả mọi chuyện, lúc này Tô Nhan mới trở lại bên người Bạch Nhạc, có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Người khác không biết hư thực, nhưng Tô Nhan lại có chút chột dạ, bây giờ làm như thế, luôn khiến cho nàng có một loại cảm giác không đánh đã khai.
- Quá khích sao?
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta không cho là như vậy, thậm chí còn ngược lại, bây giờ ta phản ứng càng mãnh liệt, bọn hắn càng đắn đo khó định, nếu như nhẹ nhàng buông xuống, sợ là mới khiến bọn hắn cảm thấy ta chột dạ.
Từ Thất Tinh Tông trở về, Bạch Nhạc cũng đã suy tư, làm như thế nào hóa giải phiền phức trước mắt.
Hiển nhiên trực tiếp động thủ với Vệ Phạn Dạ không thực tế, nhưng nếu để đối phương tùy ý điều tra như vậy, sẽ khó tránh khỏi chọc ra càng nhiều phiền phức hơn, cũng khiến mình càng thêm phiền lòng.
Vừa hay lúc này, Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương giả trang hắn tới lừa dối Bạch Thanh Nhã.
Sau vài giây tức giận ngắn ngủi, rất nhanh Bạch Nhạc đã tỉnh táo lại, trong lúc tâm niệm thay đổi, cũng đã định ra kế hoạch, thuận thế phản kích.
Đương nhiên, kể từ đó, đối với Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương mà nói, cũng sẽ tạo thành một chút phiền toái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi, tạm thời khiến bọn hắn cho rằng mình tới lừa dối Bạch Thanh Nhã mà phải trả giá thật lớn.
Vệ Phạn Dạ hung hăng, nhưng dù sao nơi này cũng không phải là Duyện Châu, mà là Thanh Châu!
Nếu ở trên địa bàn của mình, còn bị chịu thiệt, vậy cái phủ chủ Thanh Châu này cũng không khỏi quá uất ức đi.
Bây giờ Bạch Nhạc muốn tuyên bố tất cả mọi người, các ngươi có thể hoài nghi, có thể suy đoán, thế nhưng nếu như ai dám ra tay, ta dám chặt tay ngươi!
Đối mặt với hai vị tiền bối Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương mà mình quen thuộc, hắn còn có thể lưu lại vài phần mặt mũi, nhưng nếu Vệ Phạn Dạ ngươi dám ra tay, hắn sẽ không khách khí như vậy, ba nghìn Thanh Vân Kỵ tuần tra xung quanh Thanh Châu Thành, chính là cảnh cáo rõ ràng nhất.
- Tiểu Nhạc!
Bạch Nhạc và Tô Nhan đang nói chuyện, Bạch Thanh Nhã liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hiện tại ở Bạch phủ, người dám tùy ý quấy rối Bạch Nhạc như thế, cũng chỉ có Bạch Thanh Nhã, người khác, cho dù là Tô Nhan, cũng phải gõ cửa hỏi thăm một chút trước.
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch Giao cũng chui vào theo, nhưng sự tình hôm nay đã khiến nó có chút chột dạ, nên không dám lập tức bay đến trên người Bạch Nhạc, mà cẩn thận từng li từng tí trốn trên vai Bạch Thanh Nhã, thò đầu ra nhìn Bạch Nhạc một chút.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu tử kia, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
- Thanh Nhã tỷ, thật xin lỗi, vì ta buông lỏng, nên hôm nay khiến ngươi kinh sợ.
Bạch Nhạc đi tới đỡ lấy Bạch Thanh Nhã, nhẹ giọng giải thích.
- Không sao, nói những lời này với tỷ tỷ làm gì.
Bạch Thanh Nhã lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cũng may, hôm nay ta cảm giác được có chút không đúng, nên thăm dò một chút, bằng không... Dưới tình huống không biết, thật sự lỡ miệng, mới là phiền phức.
Nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút thổn thức.