Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969 - Chỗ Tốt Cùng Thăm Dò

Chương 969 - Chỗ Tốt Cùng Thăm Dò
Chương 969 - Chỗ Tốt Cùng Thăm Dò

Đầu tiên, mặc dù Bạch Nhạc phủ nhận có quan hệ cùng Yến Bắc Thần, nhưng ngoài mặt lại nói không có ác ý với ma tu, đây cũng có nghĩa là, coi như hắn thật sự có quan hệ cùng Yến Bắc Thần, cũng không tính là sự tình gì lớn.

Còn cái gọi là tuân thủ luật pháp Đại Càn Vương Triều, thực ra là một loại hồi đáp với lời vấn an của Ngô Uyên!

Ngô Uyên là Thất hoàng tử Đại Càn Vương Triều, như vậy, Bạch Nhạc tuân thủ luật pháp Đại Càn Vương Triều, liền là tôn trọng thân phận và ý kiến của Ngô Uyên, bản thân chuyện này là cho thấy một loại thái độ.

- Nghe danh Thanh Vân Kỵ đã lâu, lần này cũng có phúc phận tận mắt thấy phong thái Thanh Vân thiết kỵ, chỉ là có đôi lời không biết có nên nói hay không?

Kim Tam Bàn hơi ôm quyền, lập tức mở miệng nói.

- Ồ? Xin lắng nghe!

Chân mày Bạch Nhạc hơi nhíu lại, nhẹ giọng mở miệng nói.

- Cái gọi là muốn làm việc tốt trước phải có công cụ tốt! Tuy Thanh Vân Kỵ xuất sắc, nhưng khôi giáp, binh khí của bọn họ thực sự có chút kém!

Kim Tam Bàn lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói:

- Không dối gạt Bạch phủ chủ, ta từng có may mắn gặp Ngự Lâm Quân ở Ung Châu, nếu bàn về quân dung, chưa chắc đã mạnh hơn so với Thanh Vân Kỵ, nhưng nếu đánh nhau, ta dám nói, Thanh Vân Kỵ có gấp năm lần binh lực cũng chưa chắc có thể thắng.

Nói một vòng, đến đây, Kim Tam Bàn mới trở lại vấn đề chính:

- Thất hoàng tử nói, vài ngày trước, luyện khí đại sư chuyên môn chế tạo khôi giáp binh khí cho Ngự Lâm Quân đã nói chuyện rất vui vẻ với hắn, không biết Bạch phủ chủ có hứng thú, chọn mua một nhóm khôi giáp và binh khí cho Thanh Vân Kỵ hay không?

Nghe thế, tinh thần Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên rung lên.

Có đi có lại, coi như mình có thiện ý hồi báo với Ngô Văn Uyên và Đại Càn Vương Triều, đối phương cũng tung táo ngọt với mình.

Bây giờ Thanh Vân Kỵ đã rất mạnh, giả sử có thể thay một nhóm khôi giáp và binh khí như thế, tất nhiên chiến lực sẽ có thể tăng lên gấp đôi, đến lúc đó, Thanh Vân Kỵ được trang bị đến tận răng, mới có thể bộc phát ra chiến lực khiến thiên hạ chấn kinh.

- Có hứng thú, đương nhiên là có hứng thú, chỉ không biết...Bản phủ có mua nổi thứ tốt như thế hay không!

Chân mày Bạch Nhạc hơi nhếch lên, thong thả mở miệng nói.

- Nghe nói Thanh Vân Kỵ có ba ngàn người, như vậy coi như là chín trăm vạn linh thạch đi.

Ban đầu Bạch Nhạc cho rằng đối phương sẽ nhượng bộ trên phương diện này, nhưng không ngờ, Kim Tam Bàn chỉ cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên, quý thì sẽ đắt tiền một chút, nhưng tuyệt đối có giá trị của nó! Bạch phủ chủ, cơ hội như này khó có được, nếu như bỏ qua... Không biết lần tiếp theo sẽ là lúc nào, lấy thân phận của Bạch phủ chủ, muốn kiếm chút linh thạch, chắc chắn sẽ có biện pháp mà.

Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc hơi động, rốt cuộc lúc này mới hiểu ý tứ của đối phương.

Nếu như so với tưởng tượng của mình, tâm tư của Ngô Văn Uyên càng thâm trầm hơn!

Bán cho mình một nhóm khôi giáp như thế, tự nhiên là lấy lòng, cũng là thăm dò.

Chỉ dựa vào tài lực của một vị phủ chủ Thanh Châu, tự nhiên không mua nổi khôi giáp và binh khí Ngự Lâm Quân mới trang bị, thế nhưng nếu là Yến Bắc Thần vừa mới cướp đoạt hơn phân nửa thiên kiêu Duyện Châu, khả năng sẽ chống đỡ được.

Chỗ tốt như vậy đặt trước mặt, có muốn hay không, cũng chỉ là một ý niệm!

Chỉ cần mua nhóm khôi giáp và binh khí này, là gần như Ngô Văn Uyên có thể xác định, mình có quan hệ cùng Yến Bắc Thần.

Trên thực tế, người Ngô Văn Uyên muốn lấy lòng, cũng chỉ là Yến Bắc Thần, mà không phải là phủ chủ Thanh Châu như mình.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc liền hiểu ra, ánh mắt hơi ngưng lại, lập tức mở miệng nói:

- Việc này, để ta suy tính một chút.

- Chuyện này hiển nhiên!

Kim Tam Bàn gật đầu, giống như không có cân nhắc qua những thứ này, tùy ý hồi đáp, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười.

Nói xong chuyện, Kim Tam Bàn cũng rất thức thời, nhanh chóng cáo từ rời đi.

- Chín trăm vạn linh thạch, mập mạp chết bầm này cũng thực có can đảm há mồm!

Chờ Kim Tam Bàn rời đi, lúc này Tô Nhan mới căm giận mắng.

Bạch Nhạc khoát tay, nhẹ giọng nói:

- Chín trăm vạn linh thạch, ba nghìn bộ, chia đều xuống, cũng không quá nhiều! Huống chi, mục đích chân chính của hắn, chỉ là thăm dò giữa ta và Yến Bắc Thần, đến tột cùng có quan hệ hay không mà thôi.

Không phải Bạch Nhạc không thanh toán được chín trăm vạn linh thạch, mà là nếu trả, vậy chẳng khác gì âm thầm thừa nhận thân phận, được mất trong này, vẫn cần hắn cẩn thận cân nhắc một chút.

- Vậy thì trực tiếp cự tuyệt hắn!

Lúc này Tô Nhan mở miệng nói.

- Không vội!

Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Trước tiên ngươi kéo dài thời gian với hắn, chúng ta nhìn thế cục một chút lại nói.

Đột nhiên muốn bán cho mình nhiều khôi giáp và binh khí như vậy, có lẽ Ngô Văn Uyên sẽ không giả bộ, thậm chí có thể cam đoan mình sẽ mua, bản thân chuyện này liền không đơn giản, Bạch Nhạc tin tưởng, rất nhanh Ngô Văn Uyên sẽ có hậu chiêu.

Đến lúc ấy, mới thật sự là thời điểm quyết định có muốn ngầm thừa nhận thân phận hay không.

Chỉ là, chờ bị động như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Bình Luận (0)
Comment