- Kim tam gia, ngài là thần tài, ai dám trách móc?
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra vẻ tươi cười, tùy ý trêu ghẹo nói.
- Haiz, không dám, Bạch phủ chủ, ngài mà cứ gọi như thế, ta sẽ lập tức đi ra ngoài! Ngài cứ gọi ta là Tam Bàn là được.
Cái đầu Kim Tam Bàn rung như trống lắc, vội vàng xua tay nói.
Bạch Nhạc mỉm cười, không trêu cợt hắn nữa, tùy ý ngồi ở bên cạnh:
- Ngồi đi, ngươi từ xa chạy tới, dù thế nào ta cũng nên tận tình nghĩa chủ nhà một chút, tình cảm trước đây, ta còn nhớ rất rõ đây này.
Trước đó ở trên đấu giá hội, bất kể Kim Tam Bàn có tính toán gì, nhưng khi người của Bạch Cốt Thần Giáo xuất thủ với hắn, Kim Tam Bàn đã đứng ra ngăn cản đối phương!
Chỉ bằng điểm này, Bạch Nhạc đã nợ hắn một phần tình cảm.
- Không dám, bảo vệ khách nhân ở đấu giá hội an toàn, là việc chúng ta phải làm.
Kim Tam Bàn xua tay, lập tức mở miệng nói:
- Bạch phủ chủ, ta không vòng vèo nữa, lần này ta đến, là muốn dời Càn Khôn Thương Hội đến Thanh Châu, người xem?
Đây là chuyện lúc trước Bạch Nhạc đã đáp ứng qua, nhưng Kim Tam Bàn lại không nói chữ nào, phần tâm tư này, thật làm người ta cảm thán.
Thế nhưng, Bạch Nhạc vốn không có ý tứ làm khó hắn, thuận miệng liền đáp ứng:
- Ngươi yên tâm, chuyện ta đã đồng ý, ta sẽ không đổi ý! Huống chi, dời thương hội đến Thanh Châu, đối với Thanh Châu mà nói, cũng là chuyện tốt, ta có lý do gì cự tuyệt.
- Đa tạ Bạch phủ chủ!
Nghe thấy Bạch Nhạc đồng ý, Kim Tam Bàn nhất thời vui mừng.
- Đây là Tô Nhan, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua, bình thường tất cả sự vụ Thanh Châu, đều do nàng phụ trách, chuyện này ngươi liên hệ với nàng là được.
Bạch Nhạc chỉ chỉ Tô Nhan, nhẹ giọng nói.
- Bái kiến Tô cô nương!
Kim Tam Bàn khẽ khom người, hành lễ với Tô Nhan lần nữa, thái độ vô cùng cung kính.
Chứng kiến cảnh này, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút buồn cười, hiện tại Bạch Nhạc vẫn nhớ, trước đây Lục Yên Nhiên và hắn gặp Kim Tam Bàn lần đầu tiên, Lục Yên Nhiên đã nói qua, con mắt gia hỏa này không thành thật, nhưng hôm nay đối mặt Tô Nhan, nào có thể nhìn ra nửa điểm manh mối.
- Kim lão bản không cần đa lễ như vậy, sự tình công tử phân phó, tự nhiên ta sẽ dụng tâm đi làm.
Tô Nhan nhẹ nhàng đáp một câu.
- Tốt rồi, lời khách sáo đã nói xong, chúng ta nói chính sự đi.
Bạch Nhạc khoát tay, lập tức nhìn chằm chằm Kim Tam Bàn, nhếch miệng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Tam Bàn, ngươi lựa chọn thời điểm tràn ngập lời nói bóng gió như vậy đến Thanh Châu tìm ta, chỉ sợ không đơn giản là dời thương hội tới như vậy đi?
Cái gì mà muốn dời Càn Khôn Thương Hội tới, nghe quang minh chính đại, giống như là chính sự, nhưng trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc lại vô cùng rõ ràng, chuyện đó chỉ là một cái cớ mà thôi, tối đa xem như là lời khách sáo.
Nghe Bạch Nhạc nói xong, sắc mặt Kim Tam Bàn hơi rùng mình, nhưng cũng không tiếp tục dấu giếm, mà tự mở miệng nói:
- Bạch phủ chủ minh giám, lần này ta đến, xác thực là còn một việc, muốn đàm luận cùng ngài.
Không đợi Bạch Nhạc đặt câu hỏi, Kim Tam Bàn đã nhẹ giọng nói:
- Thất hoàng tử Đại Càn Hoàng Triều, vấn an ngài!
Ngô Uyên!
Con ngươi Bạch Nhạc chợt co rụt lại, lúc này mới hiểu ra.
Sau khi Chu Đông Dương chết, người đến Duyện Châu tiếp nhận vị trí phủ chủ này chính là Thất hoàng tử Ngô Uyên, hơn nữa cũng coi như có duyên gặp mặt mình một lần, đương nhiên, khi đó mình lấy thân phận Yến Bắc Thần xuất hiện.
Ban đầu chỉ nghe nói phía sau Càn Khôn Thương Hội có hoàng tử Đại Càn Vương Triều chống đỡ, bây giờ xem ra, người sau lưng, chính là vị Ngô Uyên này.
Hơn nữa, trước đây mình từng lấy thân phận Yến Bắc Thần, đánh qua một trận với hắn.
Bây giờ nghe đồn mình chính là Yến Bắc Thần, Ngô Uyên mượn cơ hội thăm dò, hoặc là mượn hơi, chỉ sợ không thể coi là bất ngờ.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Kim Tam Bàn, thong thả mở miệng nói:
- Bây giờ có lời đồn nói, ta có quan hệ cùng Yến Bắc Thần, Thất hoàng tử kết giao với ta ở thời điểm này, không sợ tình ngay lý gian sao?
- Bạch phủ chủ nói giỡn.
Hiển nhiên Kim Tam Bàn đã sớm chuẩn bị vấn đề này, tự nhiên nói:
- Không nói đến lời đồn có phải thật hay không, Bạch phủ chủ đừng quên, Đại Càn Vương Triều chúng ta không cấm ma tu, buổi đấu giá của chúng ta cũng không nhằm vào ma tu, chỉ cần là tu hành giả, đều được đối xử bình đẳng.
Bản thân lời này có ý tứ.
Ý vị này là, chẳng những Ngô Uyên biết lời đồn, hơn nữa, càng hy vọng lời đồn là thật, hiện tại loại lấy lòng này, có một bộ phận rất lớn, là lấy lòng Yến Bắc Thần.
Đương nhiên, Bạch Nhạc hiểu ý tứ trong đó, nhưng không thể thừa nhận chuyện này.
- Tam Bàn nói giỡn, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa đủ để tin!
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Bạch mỗ thân là phủ chủ Thanh Châu, tự nhiên nghe theo luật pháp Đại Càn Vương Triều, đối xử bình đẳng với tu hành giả, sẽ không kỳ thị ma tu.
- Bạch phủ chủ nói phải!
Kim Tam Bàn nghe thế, con mắt hơi sáng ngời, lúc này nói theo.
Những lời này, nghe lên không có gì, nhưng trên thực tế, đã lộ ra rất nhiều ý tứ.