Nếu lấy thân phận phủ chủ Thanh Châu tới giải quyết phiền phức bây giờ, dĩ nhiên phải bắt đầu từ cái thân phận này, chắc chắn phải xử lý công bằng mọi chuyện.
Trên đời này, vốn không có địch nhân vĩnh viễn!
Mặc dù Bạch Nhạc chán ghét việc làm của Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng những trận giết chóc kia, cũng đã tiêu hao gần hết sự tức giận trong lồng ngực đi, chỉ cần Huyết Ảnh Ma Tông không làm những chuyện như huyết tế nữa, tự nhiên hắn sẽ không ăn thua đủ cùng Huyết Ảnh Ma Tông.
Đến tột cùng sau này là địch hay bạn, vậy phải phân tình huống thảo luận mới được.
Huống chi, trước đó Bạch Nhạc đã từng nói với Bạch Cốt phu nhân, cuối cùng sẽ có một ngày, để cho thế giới biết ta là ai!
Lời này cũng không phải là tùy tiện nói ra, muốn làm được điểm này, không chỉ tăng thực lực của mình lên, mà còn phải có thế lực cường đại mới được.
Bạch Nhạc cũng không quyết ý bỏ qua cái thân phận Yến Bắc Thần này!
Từ đó, lúc cần thiết, chỉnh đốn ma đạo một lần nữa, cũng không phải không thể!
Bạch Nhạc từng nói, tu ma là vì nói cho thế nhân, cái gì gọi là ma!
Như vậy đối với hắn mà nói, thanh tẩy Ma Đạo, để mình quy định tiêu chuẩn và quy tắc ma tu một lần nữa, mới là biện pháp chân chính thực hiện lời hứa hẹn này.
Bất kể là liên hệ cùng Bạch Cốt phu nhân, hay là bây giờ đối mặt Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc cũng đều ôm tâm tư này.
Chỉ là, những chuyện này đều là sự tình về sau, hiện tại nói, cũng chỉ là giai đoạn chuẩn bị.
Nếu như nói đến tổng thể, như vậy những cử động hiện tại, cũng chỉ là đặt một ... hai ... quân cờ mà thôi.
Đối với Bạch Nhạc, hảo hảo bồi dưỡng Thanh Vân Kỵ, phát triển nội tình Thanh Châu, mới là chuyện quan trọng nhất.
- Công tử yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.
Tô Nhan gật đầu, đáp ứng nói.
Tô Nhan theo Bạch Nhạc lâu như vậy, không dám nói hiểu toàn bộ tâm tư Bạch Nhạc, nhưng ít nhất cũng có thể lý giải bảy tám phần, thực tiễn, tự nhiên không có nghi vấn gì.
- Đúng rồi, Vệ Phạn Dạ đã rời khỏi Thất Tinh Tông, chúng ta có cần... hay không.
Tô Nhan tự tay làm một động tác cắt cổ, trong mắt hiện lên một tia sát khí, lạnh lùng hỏi.
Mặc dù Vệ Phạn Dạ mạnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ là Tinh Cung Cảnh mà thôi, chỉ có mấy người như vậy, lấy lực lượng bây giờ của Bạch Nhạc tại Thanh Châu, tự nhiên có cơ hội xuất thủ loại bỏ.
Phải biết rằng, nếu thật sự động thủ, họ còn có một Tiểu Bạch Giao đủ để lay động Tinh Hải lão tổ!
Mặc dù Tô Nhan chưa từng thấy tận mắt Tiểu Bạch Giao xuất thủ, nhưng trong lòng nàng biết rõ chuyện này.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chỉ sợ Vệ Phạn Dạ đang chờ ta xuất thủ!
Đối với điểm này, Bạch Nhạc nhìn vô cùng rõ ràng:
- Vệ Phạn Dạ đã chết qua một lần, sẽ không bất cẩn như vậy, nếu như không có chuẩn bị vẹn toàn, hắn sẽ không dễ dàng đến Thanh Châu khiêu khích, hiện tại xuất thủ... Sẽ chỉ là không duyên cớ bại lộ thân phận mà thôi!
- Động không bằng tĩnh, bây giờ đến lượt hắn vội vàng! Chúng ta chờ hắn ra chiêu là được.
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Hiện tại thứ khiến ta thực sự lo lắng... Là Đạo Lăng Sơn!
Chuyến đi Đông Hải, cuối cùng Vân Mộng Chân phối hợp mình diễn cảnh như vậy, rốt cục đã lừa gạt tất cả mọi người, gieo xuống lừa dối to lớn! Đối với người khác, Vân Mộng Chân không cần giải thích cái gì, nhưng khi nàng trở lại Đạo Lăng Thiên Tông, vẫn có thể ngậm miệng không nói sao?
Cho dù mình đi rồi, thì đối với Vân Mộng Chân mà nói, cục diện rối rắm này cũng đồng nghĩa với vô cùng vô tận phiền phức!
- Đại nhân, có người của Càn Khôn Thương Hội, tự xưng là bạn cũ của ngài, đến đây cầu kiến!
Bạch Nhạc đang nói chuyện cùng Tô Nhan, liền có người tới trước Thanh Châu Phủ hồi bẩm.
Càn Khôn Thương Hội?
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, liền phản ứng lại, trước đây ở thời điểm then chốt, hắn đã lấy một viên Uẩn Tinh Đan từ Càn Khôn Thương Hội, lúc này mới thuận thế đột phá.
Lúc trước Bạch Nhạc đã từng đáp ứng, cho Càn Khôn Thương Hội di chuyển đến Thanh Châu.
Chỉ sợ hiện tại đối phương cũng vì thế mà tìm tới cửa.
Đương nhiên, sẽ không đơn giản như vậy.
Phía sau Càn Khôn Thương Hội có bóng dáng của hoàng tử Đại Càn Vương Triều, nếu như ai cho rằng đây chỉ là một cái thương hội đơn thuần, vậy cũng quá ngây thơ rồi.
Bây giờ khắp nơi tràn ngập lời đồn, nếu Càn Khôn Thương Hội không thu được chút gì, sợ là sẽ không ai tin tưởng.
Như vậy, dưới tình huống này tới gặp mình, có thể là ẩn chứa thâm ý.
Nghĩ vậy, khóe miệng Bạch Nhạc không khỏi hiện lên vẻ tươi cười:
- Có ý tứ, hiện tại cái Thanh Châu Phủ này của ta, càng ngày càng náo nhiệt, cũng tốt... thế nhưng, không cần dẫn người tới đây, để hắn chờ ở phủ thành chủ đi.
Bạch phủ là nơi riêng tư, xưa nay Bạch Nhạc không muốn dẫn những người tạp nham tới Bạch phủ, ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của Bạch Thanh Nhã.
Bạch Nhạc dẫn theo Tô Nhan, rất nhanh đã đi đến phủ thành chủ, nhìn thấy dáng người quen thuộc của Kim Tam Bàn.
Mặc dù đã đợi gần một canh giờ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Nhạc, Kim Tam Bàn vẫn lập tức nhảy dựng lên, mặt đầy nụ cười hành lễ nói:
- Bạch phủ chủ, mạo phạm quấy rầy, xin ngài đừng trách.