Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 989 - Chương 989 - Bạch Lột Da (2)

Chương 989 - Bạch Lột Da (2)
Chương 989 - Bạch Lột Da (2)

Bạch Nhạc lập tức cười lạnh:

- Vệ Phạn Dạ, là các ngươi hạ sát thủ với ta trước, nếu không phải ta có mấy phần thủ đoạn bảo vệ tính mạng, sợ là bây giờ đã chết rồi, ngay cả tư cách bàn điều kiện cũng không có... Hiện tại ta chỉ động thủ bắt những người này lại mà thôi, ngươi nói cho ta biết, ta gạt người ở chỗ nào?

“...”

Câu nói này cũng khiến Vệ Phạn Dạ nghẹn không nhẹ.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lý do chính là như vậy.

Chỉ cần không ép được Bạch Nhạc bại lộ thân phận, không tìm được sơ hở, tự nhiên người không có lý do là hắn chứ không phải Bạch Nhạc, có chối cũng không thể chối!

- Đến tột cùng ngươi muốn thế nào?

Vệ Phạn Dạ hít sâu một hơi, cố nén tức giận, trầm giọng hỏi.

- Thôi được rồi!

Bạch Nhạc xua tay, dáng vẻ như ta rất rộng lượng, thổn thức một hồi nói:

- Trần trưởng lão cũng coi như có giao hảo với ta, mặc dù lần này ra tay với ta, nhưng ta là người nhớ tình xưa... Thực sự không đành lòng làm khó dễ các ngươi!

- Như vậy đi, Trần trưởng lão lấy ra thêm hai trăm vạn, các đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung, mỗi người năm mươi vạn linh thạch... ừm, không nhiều không ít, tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, lấy ra xong chuyện hôm nay coi như xóa bỏ!

“...”

Lại là ba trăm năm mươi vạn, câu nói này vừa ra, ngay cả Trần Kiếm Phong cũng thiếu chút nữa tức giận tắt hơi.

Trước đó hắn vừa mới lấy ra bốn mươi vạn linh thạch, vốn tưởng rằng có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng không ai nghĩ đến, Bạch Nhạc lại độc ác như vậy, vừa mở miệng, lại là ba trăm năm mươi vạn.

Bất kể lần này như thế nào hắn cũng không có khả năng lấy ra, cái cổ hơi cứng lên một chút, cười lạnh nói:

- Bạch phủ chủ, để ngươi thất vọng rồi, lão phu không có linh thạch, chỉ có cái mạng này, ngươi muốn thì cứ việc cầm đi.

- Không sai, chúng ta cũng không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, họ Bạch, ngươi có bản lĩnh thì giết chúng ta đi!

Các đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung cũng mở miệng nói theo.

- Đừng, đang yên đang lành, làm sao lại kêu đánh kêu giết, từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ đến giết người.

Bạch Nhạc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói:

- Hơn nữa, các ngươi cũng chỉ phụng mệnh làm việc, linh thạch này vốn không nên để các ngươi trả... Ta chỉ tìm Vệ sư huynh lấy là được.

“...”

Nghe thế, Vệ Phạn Dạ tức đến toàn thân phát run:

- Nói bậy nói bạ, trên người ta có bao nhiêu linh thạch, đều đã đưa hết cho ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không lấy ra được nữa.

- Vệ sư huynh nói vậy, ta có thể không tin những người khác, chẳng lẽ còn không tin ngươi sao? Trên người không có linh thạch cũng dễ xử lý, ngươi viết một cái giấy nợ là xong, không phải ở đây còn có Càn Khôn thương hội hay sao, để Kim Tam làm chứng là được!

“...”

Trắng trợn lột da!

Giờ khắc này, không chỉ da mặt Vệ Phạn Dạ và đám đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung, mà ngay cả những người xem náo nhiệt xung quanh, cũng không khỏi giật giật.

Quá ác, đây quả thực là muốn vét sạch mà!

Kim Tam Bàn đã lựa chọn lập trường từ rất sớm, đương nhiên hiện tại sẽ không có do dự gì, lúc này liền để người mang giấy bút tới, cười tủm tỉm bằng lòng làm nhân chứng, mời Vệ Phạn Dạ tới viết giấy nợ.

Mặc dù tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng dưới tình huống này, Vệ Phạn Dạ cũng không thể nói không được!

Đám người Trần Kiếm Phong có thể nói, bọn ta có một cái mệnh đó, ngươi có bản lãnh thì cầm đi, nhưng hắn tuyệt đối không thể.

So với những linh thạch này, hiển nhiên thể diện và tôn nghiêm của Bắc Đẩu Tinh Cung quan trọng hơn.

Dưới tình huống không còn cách nào, Vệ Phạn Dạ chỉ có thể đàng hoàng viết giấy nợ!

Nhưng trong lòng Vệ Phạn Dạ lại trở nên băng lãnh, âm thầm cười nhạt không thôi.

Giấy nợ đúng là hắn viết, nhưng có bản lĩnh lấy hay không, thì đó là chuyện của Bạch Nhạc, nếu như Bạch Nhạc thật sự có can đảm dám đến Bắc Đẩu Tinh Cung lấy tiền, cho dù hắn bị bêu danh, cũng phải chém giết Bạch Nhạc tại Bắc Đẩu Tinh Cung.

Nghĩ vậy, Vệ Phạn Dạ không lưỡng lự nữa, trực tiếp ném giấy nợ cho Bạch Nhạc.

Nhưng Vệ Phạn Dạ còn chưa kịp vui mừng, mặt cười đã lập tức cứng đờ.

Dường như Bạch Nhạc có thể xem thấu tâm tư người khác, nên khi nhận lấy giấy nợ, chỉ liếc mắt qua một cái, đã trực tiếp ném giấy nợ qua cho Kim Tam Bàn.

- Kim Tam Bàn, Càn Khôn thương hội các ngươi cũng có phân hội tại Duyện Châu phải không, cái giấy nợ này ngươi cầm sẽ tương đối an toàn, với lại lấy danh dự của Vệ sư huynh, cũng sẽ không làm ra loại chuyện nuốt lời, giết người cướp của đâu, có đúng không?

Lên Bắc Đẩu Tinh Cung đòi tiền? Bạch Nhạc đâu có ngốc!

Hiện tại hắn lao lực tâm cơ, vận dụng tất cả lực lượng có thể lợi dụng được ở Thanh Châu Thành, mới rốt cục thắng hiểm một bậc, giả sử đến Bắc Đẩu Tinh Cung, Vệ Phạn Dạ có thể buông tha hắn mới là lạ.

Ba trăm năm mươi vạn linh thạch, không phải là một con số nhỏ, Bạch Nhạc cũng không hào phóng đến mức, chỉ vì xả một chút tức giận, liền buông tha một số lượng lớn linh thạch như thế, bằng không, hắn cũng sẽ không để cho Kim Tam Bàn tới làm chứng.

Bình Luận (0)
Comment