Nghe được lời này của Bạch Nhạc, không chỉ Vệ Phạn Dạ, mà ngay cả Kim Tam Bàn cũng không khỏi có chút há hốc mồm, có lòng không thu, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn chính là nhân chứng, căn bản không tìm ra lý do từ chối.
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc vẫn chưa đưa linh thạch đấu giá cuốn thủ thư của Diệp Huyền đại sư trước đó.
Quả nhiên, một giây sau, Bạch Nhạc đã ném cái giới chỉ vừa mới lấy được từ chỗ Vệ Phạn Dạ cho Tô Nhan:
- Tiểu Nhan, lấy ra hai trăm năm mươi vạn linh thạch đưa cho Kim tam gia, ah, đúng rồi, còn những vật chúng ta đấu giá trước đó nữa, cùng tính hết đi, đừng quên đó.
- Vâng, công tử!
Tuy cảm thấy rất buồn cười, nhưng trên mặt Tô Nhan vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cung kính hồi đáp.
“...”
Mặt Kim Tam Bàn tối sầm lại, tuy cũng nghe ra ý trêu tức trong tiếng Kim tam gia này của Bạch Nhạc, nhưng hắn đã làm mất lòng Vệ Phạn Dạ, tự nhiên không có khả năng lại trở mặt với Bạch Nhạc, cho dù bịt lỗ mũi cũng phải nén xuống.
Còn may, có giấy nợ trên tay, Bạch Nhạc không có cách nào khác đi Bắc Đẩu Tinh Cung đòi tiền, nhưng hắn lấy tư cách nhân chứng lại có thể đi, sau lưng hắn có Ngô Văn Uyên và Đại Càn Vương Triều, nên hắn cũng không sợ Bắc Đẩu Tinh Cung quỵt nợ, chỉ là vô duyên vô cớ giúp Bạch Nhạc đội lên cái ác danh này mà thôi.
- Bạch phủ chủ, ngài thật sự ném cho ta nan đề mà, được rồi, nếu ngài đã phân phó, tự nhiên ta sẽ theo làm.
Trong lòng Kim Tam Bàn đã quyết, lúc này hơi chắp tay một cái, cười khổ đáp ứng.
- Vậy thì đa tạ Kim tam gia!
Bạch Nhạc mỉm cười, hoàn lễ nói.
- Đừng, Tam Bàn! Bạch phủ chủ, nếu ngài muốn ta như thế, ta cũng mặc kệ rồi.
Kim Tam Bàn vội vã mở miệng nói.
Nói xong, Tô Nhan cũng đã lấy ra đủ linh thạch, hoàn thành dặn dò.
Bạch Nhạc xua tay, hò hững mở miệng nói:
- Đi thôi, chúng ta về phủ!
- Vâng!
Trong nháy mắt, tất cả Thanh Vân Kỵ ở đây khom người trả lời.
Bạch Nhạc bước ra một bước, vô số Thanh Vân Kỵ vây quanh người mà đi, toàn bộ quá trình, đều không có quay đầu lại liếc nhìn Vệ Phạn Dạ chút nào.
Theo Bạch Nhạc rời đi, Dương Hàn cũng mang theo cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông rời đi.
Tới tận lúc này, đoàn người mới phát ra một mảnh xôn xao.
Sắc mặt Vệ Phạn Dạ và Trần Kiếm Phong trở nên âm trầm, tự nhiên bọn hắn cũng không có mặt mũi lưu lại nơi này nữa, nhanh chóng rời phòng đấu giá trong tiếng nghị luận của đoàn người.
Mặc dù kiêng kỵ Bắc Đẩu Tinh Cung, nên Bạch Nhạc không dám làm chuyện quá tuyệt tình, nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này đã đủ mất mặt, thậm chí để cho sau khi hắn rời đi, đều cảm thấy da mặt nóng ran.
Bại, cùng với lúc ở Quảng Hàn Thiên Cung, đây là lần thứ hai hắn thua ở trong tay Bạch Nhạc.
Mặc dù không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng hắn dám khẳng định, Bạch Nhạc chính là Yến Bắc Thần, cái Băng Hoa khủng bố kia, tất nhiên là cơ duyên Bạch Nhạc đạt được bên trong Quảng Hàn Thiên Cung.
Hơn nữa, không giống với lần trong Quảng Hàn Thiên Cung, lần này, hắn thua Bạch Nhạc ở ngay trước mặt mọi người!
Gần như là để co Bạch Nhạc đạp lên mặt hắn, lần nữa quân lâm Thanh Châu!
Từ hôm nay trở đi, chỉ sợ toàn bộ Thanh Châu, bất kể là ai, tông môn gì, cũng đều không thể không ước định phân lượng vị phủ chủ Thanh Châu này một lần nữa.
Ngược lại, hiện tại vị đệ nhất thiên kiêu Duyện Châu như hắn, lại trở thành một truyện cười ở Thanh Châu!
Hơn nữa, chuyện hôm nay sẽ lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp toàn bộ Thanh Châu, thậm chí là lan tràn đến Duyện Châu.
Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, Vệ Phạn Dạ quả thực muốn phát điên!
Rõ ràng kịch bản không phải như vậy!
…
Vệ Phạn Dạ có tâm trạng gì, Bạch Nhạc cũng không quan tâm!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lần này tuyệt đối xem như trúng mùa, chẳng những thuận lợi chiếm được thủ thư, hơn nữa, cũng tìm được một cái cớ hoàn mỹ, tới hóa giải việc mình không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy đặt mua trang bị cho Thanh Vân Kỵ.
Trước đó Kim Tam Bàn đã bằng lòng với hắn, tự nhiên bây giờ không cách nào đổi ý!
Về phần hắn có quan hệ như thế nào với Yến Bắc Thần, sẽ do đối phương đi đoán, chỉ cần không có chứng cứ, người bên ngoài muốn đoán làm sao, Bạch Nhạc cũng không quan tâm.
Có trận chiến hôm nay, ít nhất phần lớn mọi người, cũng sẽ coi lời đồn trước đó là truyện cười.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này là đủ rồi!
- Tiểu Nhan, rốt cuộc vị Diệp Huyền đại sư này... lợi hại như nào?
Bạch Nhạc mở thủ thư ra, hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng hỏi.
Xuất thân quá thấp, nên Bạch Nhạc thật sự không có súc tích gì đáng nói ở phương diện này!
Tô Nhan suy tư một chút, sau đó mới mở miệng nói:
- Công tử, ta rất khó miêu tả với ngươi, rốt cuộc Diệp Huyền đại sư lợi hại như nào, nói như này đi... tầm quan trọng của Diệp Huyền đại sư, đối với Đại Càn Vương Triều thậm chí có thể so với cường giả Hóa Hư!
“...”
May là Bạch Nhạc đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi nghe nói như thế, mí mắt cũng không khỏi giật mạnh một hồi!