- Biết rồi, ngươi đi xuống đi!
Ngô Văn Uyên xua tay, nhàn nhạt mở miệng nói.
Có rất nhiều chuyện, ngay cả hắn cũng không rõ nội tình lắm, chớ đừng nói chi là Kim Tam Bàn, tự nhiên hắn càng không cần giải thích những nội tình này với Kim Tam Bàn.
Thế nhưng, nếu như dựa theo lời đồn tới suy đoán... Bạch Nhạc có thể vào Huyền Diệp Cốc, như vậy, có tới tám chín phần mười, hắn là vị truyền nhân Ma Quân kia.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần xác định điểm này cũng đã là một cái ưu thế rất lớn rồi.
Chỉ là không biết, đến tột cùng lúc nào vị Bất Tử Thanh Vương kia sẽ trở về Thanh Châu.
....
- Lão tổ!
Vệ Phạn Dạ quỳ gối ở giữa Vân Hải, trên mặt toàn là vẻ xấu hổ.
Lần này đến Thanh Châu, là hắn cực lực yêu cầu, Bắc Đẩu lão tổ thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng ngầm đồng ý chuyện này, chỉ là, không nghĩ tới, hắn lại thảm bại trong tay Bạch Nhạc lần nữa.
Lấy sự kiêu ngạo của Vệ Phạn Dạ, chuyện này không thể nghi ngờ gì là một đả kích thật lớn đối với hắn.
- Đứa ngốc!
Bắc Đẩu lão tổ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Mấy năm nay, ngươi đi thực sự quá thuận! Cho dù bị thiệt thòi lớn ở Quảng Hàn Thiên Cung, cũng vẫn không thể bình ổn tâm tính ngươi, ngươi như vậy sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.
- Bây giờ chịu thiệt, vẫn tốt hơn về sau chịu thiệt, chuyện này cũng không có gì lớn lắm.
Bắc Đẩu lão tổ nhìn Vệ Phạn Dạ, trong mắt lộ ra một tia ôn hòa, tiếp tục nói:
- Lại nói, chuyến đi Thanh Châu lần này, cũng chưa hẳn đã không thu hoạch được gì!
- Thông Thiên Ma Quân là nhân vật nào, có thể trở thành truyền nhân của hắn, thì đâu phải hạng đơn giản, thua ở trong tay nhân vật như vậy, cũng không mất mặt.
- Thế nhưng...
Vệ Phạn Dạ còn muốn nói điều gì, nhưng bị Bắc Đẩu lão tổ cắt đứt.
- Không nên luôn suy nghĩ so sánh với người khác, làm tốt chuyện của mình, mới là quan trọng.
Bắc Đẩu lão tổ nhìn Vệ Phạn Dạ, trong mắt cũng lộ ra vài phần trách cứ, trầm giọng nói:
- Đại hội Đạo Môn sắp tới, đối với ngươi, đối với bổn tông mà nói, lúc này mới là đại sự hàng đầu! Mấy ngày nay, ngươi không nên chạy loạn, đến Bắc Đẩu Điện bế quan đi.
- Vâng!
Vệ Phạn Dạ cảm giác được trong lời nói của Bắc Đẩu lão tổ có ý bất mãn, nên cuối cùng không dám tranh luận nữa, khom người đáp ứng.
Đợi Vệ Phạn Dạ lui xuống, lúc này trong mắt Bắc Đẩu lão tổ mới lộ ra một đạo tinh mang, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Diệp Huyền đại sư, ngươi đã rời khỏi Ung Châu rồi sao... Đại Càn Vương Triều ngủ đông nhiều năm như vậy, rốt cục cũng muốn khẽ động ư? Chỉ là thiên hạ này... cũng không phải hoàng thất ngươi có khả năng lấy thúng úp voi.
Đối với tu hành giả bình thường mà nói, họ không quá rõ sự lợi hại bên trong cái tên Diệp Huyền đại sư này.
Nhưng đối với cường giả như Bắc Đẩu lão tổ mà nói, lại quá biết sự lợi hại trong đó.
Mặc dù tu vi bản thân không mạnh, nhưng vị này lại là nhân vật lợi hại đủ để khuấy động thiên hạ đại thế.
Đặc biệt là khi nghe đồn, thọ nguyên Diệp Huyền đại sư sắp hết, rời khỏi Ung Châu tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp đơn giản như vậy.
Cho dù là hắn, hiện tại cũng không nhìn rõ thâm ý trong này.
Thế nhưng, có thể khẳng định một vài chuyện.
Sợ là cái tu hành giới này, thật sự muốn lật trời rồi.
Đối với Bắc Đẩu Tinh Cung mà nói, làm sao cướp lấy quyền lợi trong cuộc phong ba này, hoặc... Chí ít là sẽ không bị tác động vào, mới là quan trọng nhất.
Ban đầu, hắn vẫn luôn gửi hy vọng vào Vệ Phạn Dạ, nhưng hôm nay xem ra, tên đệ tử này vẫn còn thiếu rất nhiều tôi luyện.
Ngọc không mài không thành khí!
Đập một chút, cũng chưa hẳn là chuyện xấu!
Chỉ hy vọng, đến đại hội Đạo Môn, tên đệ tử này sẽ càng thành thục hơn một ít.
Còn về phần Bạch Nhạc... Bất kể hắn có phải là Yến Bắc Thần hay không, chuyện này cũng nhất định phải dừng ở đây.
Mặc kệ Thông Thiên Ma Quân có không chết thật hay không, Bắc Đẩu Tinh Cung cũng không cần thiết trêu chọc một cường địch như này.
Bây giờ người thực sự gấp gáp, tự nhiên là Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng kia.
Vị Thánh Nữ còn có vẻ hơi non nớt kia, sẽ có thể chống đỡ bao lâu trong trận bão táp này?
Bạch Nhạc luyện kiếm ở trong sơn cốc trọn ba ngày.
Có nghĩa là trong quá trình này, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục che giấu khí tức ma công nữa.
Toàn bộ quá trình, trừ Tô Nhan một mực ở bên cạnh Bạch Nhạc ra, mặc dù thư sinh và Thiết Tượng cũng chứng kiến, nhưng không nói một lời, thậm chí giống như không nhìn thấy Bạch Nhạc.
Còn về phần Diệp Huyền đại sư, cho tới bây giờ càng không ra mặt.
Bạch Nhạc thật sự có quá nhiều đồ vật.
Từ Linh Tê Kiếm Quyết, đến Thất Tinh Đồ, Bắc Đẩu Kiếm Trận, Quảng Hàn Kiếm Ảnh, thậm chí Thông Thiên Ma Công, Phi Kiếm Thuật tự nghĩ ra.
Những thứ này bất kể xuất ra loại nào, cũng có thể tính là truyền thừa đỉnh tiêm, tùy ý luyện một loại đến cực hạn, đều có thể trở thành một vị cao thủ hàng đầu.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn học quá tạp, cho dù tư chất có tốt, đồng thời tu hành nhiều pháp môn như vậy, cũng rất khó làm đến tinh thông, huống chi, trừ kiếm đạo ra, thiên phú của Bạch Nhạc cũng không tính là hàng đầu.