Duy tinh duy nhất!
Đối với tu hành giả bình thường mà nói, muốn chân chính đi xa hơn, thì đây là biện pháp duy nhất.
Nhưng Bạch Nhạc lại hoàn toàn khác biệt!
Đi lên con đường đạo ma song tu này, liền có nghĩa là Bạch Nhạc không cách nào làm được duy tinh duy nhất, hắn không có khả năng bỏ qua Thông Thiên Ma Công, cũng không có khả năng bỏ qua tu hành Huyền Môn, chuyên tâm tu ma.
Như vậy, làm sao tìm được cân bằng giữa hai cái này, tìm được một con đường thuộc về mình, mới là mấu chốt.
Bạch Nhạc suy tư rất lâu, cuối cùng cũng dần dần ngộ ra.
Vô luận là công pháp Huyền Môn, hay là Thông Thiên Ma Công, đều không phải là đại đạo hắn cần phải truy cầu.
Thứ chân chính thuộc về hắn, chỉ có kiếm đạo!
Công pháp Huyền Môn, hay là Thông Thiên Ma Công, cũng chỉ là lực lượng, chứ không phải đại đạo.
Tựa như Bạch Nhạc ngưng tụ Tinh Cung, bên trái là thất tinh rực rỡ, bên phải là Nhân Hình Hóa Thân, nhưng thứ có thể phân chia ra hai loại lực lượng này, chỉ có đạo kiếm ảnh ở giữa kia!
Ngươi có thể nói, đó là một loại phân cách!
Nhưng cũng có thể đạo kiếm ảnh này, mới chính là hạch tâm Tinh Cung.
Tu hành, cũng như vậy!
Nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời rộng mở trong sáng.
Đương nhiên, nghĩ rõ ràng cũng chỉ là nghĩ rõ ràng, khoảng cách đến mức có thể làm được, vẫn cực kỳ xa xôi.
Thế nhưng làm đến bước này, thì chuyến đi Huyền Diệp Cốc lần này cũng coi như không tệ.
Bạch Nhạc xoay người trở lại trước nhà, gặp Thiết Tượng lần nữa.
Khẽ khom người, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối!
- Nghĩ rõ ràng rồi sao?
Thiết Tượng nhìn Bạch Nhạc, hờ hững hỏi.
- Vâng!
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn một thanh kiếm.
- Còn có yêu cầu gì?
Thiết Tượng ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa.
- Không có!
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta tin tưởng Diệp Huyền đại sư sẽ hiểu ý ta, không cần có bất kỳ yêu cầu gì.
Ban đầu, Bạch Nhạc thật sự muốn trực tiếp rời đi, nghĩ rõ ràng mọi thứ, cũng đã là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.
Có Côn Ngô Kiếm nơi tay, Bạch Nhạc căn bản không cần kiếm của hắn.
Chỉ là, nghĩ đến Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc lại thay đổi chủ ý.
Nghĩ đến những lời kia của Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc càng hiểu ra, bây giờ Vân Mộng Chân phải gánh vác áp lực rất lớn.
- Đi vào đi!
Thiết Tượng chỉ về phía gian phòng Diệp Huyền đại sư, nhẹ giọng nói.
Thật ra loại không cần yêu cầu này, mới là loại khó xử lý nhất, Thiết Tượng đạt được truyền thụ của Diệp Huyền đại sư, cho dù tự mình đi ra ngoài, cũng coi như là một vị luyện khí đại sư, nhưng so với Diệp Huyền đại sư, hắn vẫn chỉ là một thợ rèn.
Bạch Nhạc không nói ra bất kỳ yêu cầu gì, nên hắn cũng không xử lý được, chỉ có thể giao cho Diệp Huyền đại sư tự mình ra tay.
Bạch Nhạc khẽ khom người, rồi bước vào gian phòng.
Diệp Huyền đại sư vẫn nằm trên ghế, giống như lần đầu tiên Bạch Nhạc tới đây, không có gì khác nhau.
- Ngươi nghĩ kỹ chưa?
Lão nhân chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Ma Quân tung hoành thiên hạ một đời, nhưng không cần kiếm, ngươi nên phát hiện, trong truyền thừa của Ma Quân, không có bất kỳ một môn Thần Thông Kiếm Đạo nào! Cho nên, ngươi vẫn kiên trì muốn chọn kiếm sao?
So với người khác, lão nhân càng hiểu Thông Thiên Ma Quân hơn, nên tự nhiên cũng hiểu, bây giờ Bạch Nhạc làm ra lựa chọn này có ý vị như thế nào.
- Nghĩ kỹ rồi!
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Đạo của sư tôn là của sư tôn, không phải của ta! Nếu ta chỉ men theo bước chân của sư tôn tu hành, tối đa cũng chỉ là một Thông Thiên Ma Quân khác... Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nói đến đây, Bạch Nhạc hơi lạy một cái, có chút tự giễu nói:
- Mặc dù ta cũng không biết, có thể đi bao xa, có thể kết quả cuối cùng, không bằng chuyên tâm tu hành Thông Thiên Ma Công, nhưng chí ít... Ta đã cố gắng qua, không oán không hối!
Có mấy lời, Bạch Nhạc chưa nói ra, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Bạch Nhạc vẫn luôn biết, trước đây Thông Thiên Ma Quân có cơ hội giết chết hắn đoạt xá trọng sinh, Bất Tử Thanh Vương có thể nghĩ ra biện pháp khởi tử hoàn sinh, lấy thực lực của Thông Thiên Ma Quân, nếu như không muốn chết, nào sẽ dễ dàng vẫn lạc như vậy.
Nhưng cuối cùng, Thông Thiên Ma Quân vẫn lựa chọn lưu lại truyền thừa cho hắn, chứ không phải là đoạt xá trọng sinh.
Trước đó, nghe Diệp Huyền đại sư nhắc tới tâm nguyện của Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc đã biết đối phương nói thật, có thể đây cũng là một trong những nguyên nhân rất lớn, khiến trước đây Thông Thiên Ma Quân không đoạt xá trọng sinh.
Đây là lòng tin của Thông Thiên Ma Quân đối với hắn, cũng là tự tin đối với chính mình, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này cũng là một phần trách nhiệm.
Hắn biết rõ, bây giờ trên người mình gánh vác cái gì.
Từ khi còn là tạp dịch Linh Tê Kiếm Tông, đến bây giờ là Yến Bắc Thần danh chấn thiên hạ, phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc, Bạch Nhạc trưởng thành quá nhiều, cũng tự tin hơn nhiều.
Có thể hắn không có bá khí bễ nghễ thiên hạ như Thông Thiên Ma Quân, nhưng nếu bàn về tự tin ngông nghênh, chưa chắc đã ít hơn bao nhiêu.
- Tốt!
Lão nhân nghe được câu trả lời như vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười thoả mãn.