- Như vậy mới không hổ là truyền nhân Ma Quân!
- Muốn trở thành cường giả đứng đầu chân chính, thậm chí quân lâm thiên hạ, hoàn thành tâm nguyện mà Ma Quân cũng không thể hoàn thành, thì phải có tự tin và khí phách như này, nếu sợ hãi rụt rè, vậy không bằng dứt khoát không tu hành!
Lão nhân chậm rãi đứng lên khỏi ghế, mở miệng nói:
- Ma Quân từng nói, người tu hành nên tu một chữ nghịch! Nếu như cái gì cũng ứng thiên mệnh, thuận theo thiên đạo, vậy còn tu hành cái rắm gì!
- Hôm nay ta sẽ tặng chữ nghịch này cho ngươi, thanh kiếm này, liền gọi là Nghịch Ma Kiếm đi!
Lão nhân hơi trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
- Cả đời lão phu luyện khí rất nhiều, nhưng hôm nay gần sát quan tài, mới phát hiện, không có một tác phẩm nào thực sự chân chính... Cũng may, thanh kiếm này, đúng lúc trở thành tác phẩm để đời của lão phu.
Đột nhiên lão giả đứng dậy, để lộ ra một luồng tự tin cường đại.
Dường như trong nháy mắt, lão giả sắp đến phần cuối cuộc đời kia cũng biến mất không còn thấy gì nữa, thay vào đó, là Diệp Huyền đại sư nổi danh mấy trăm năm!
Tự nhiên tác phẩm để đời của nhân vật như Diệp Huyền, không có khả năng hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.
Không nói những cái khác, chỉ sợ thu thập tài liệu, cũng không phải ngày một ngày hai có khả năng hoàn thành, đây còn là lấy thân phận Diệp Huyền đi thu thập, nếu để Bạch Nhạc tự mình đi tìm, sợ là không biết bao nhiêu năm sau mới có thể hoàn thành.
Bạch Nhạc bỏ ra sáu trăm vạn linh thạch mua phần thủ thư này, nghe có vẻ rất đắt, nhưng trên thực tế lại quá mức tiện nghi.
Không nói quá chút nào, chỉ những tài liệu luyện kiếm này, đã vượt xa con số sáu trăm vạn.
- Ngươi đi về trước đi, lão phu sẽ cố gắng hoàn thành Nghịch Ma Kiếm trước khi đại hội Đạo Môn mở ra, đến lúc đó, tự nhiên sẽ tìm người đưa cho ngươi.
Diệp Huyền đại sư xua tay, nhàn nhạt nói.
Bạch Nhạc khẽ khom người, cũng hiểu đối phương đang hạ lệnh tiễn khách.
Bạch Nhạc bái chào, cũng không nhiều lời nữa, liền xoay người lui ra ngoài.
Đợi Bạch Nhạc và Tô Nhan rời đi, lúc này Thiết Tượng và thư sinh mới đi tới,
- Chủ nhân, để ta làm đi, thân thể ngài...
Thiết Tượng nhìn Diệp Huyền đại sư, nhất thời quỳ xuống, gấp giọng khuyên nhủ.
- Cái này là tác phẩm để đời của lão phu, làm sao có thể để cho ngươi nhúng tay.
Diệp Huyền đại sư lắc đầu, bình thản mở miệng nói:
- Ngươi theo ta, lần này ngươi sẽ tham dự toàn bộ quá trình, từ chọn người đến luyện chế... Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng lão phu dạy ngươi luyện khí.
- Chủ nhân!
- Được rồi, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!
Diệp Huyền xua tay, kiên quyết mở miệng nói.
…
So với lúc tới, tâm tình Bạch Nhạc nặng nề hơn rất nhiều, mặc dù đạt được thu hoạch, còn phong phú hơn nhiều so với trong dự đoán, nhưng áp lực cục diện, cũng lớn hơn so với trước kia.
Đại hội Đạo Môn, vốn chỉ là thịnh hội để Đạo Lăng Thiên Tông uy hiếp thiên hạ, nhưng bây giờ khắp nơi đều ẩn giấu sát khí.
Ngay cả là Bạch Nhạc hiện tại, cũng cảm nhận được rõ ràng, loại cảm giác đè nén khi mưa gió sắp đến kia.
Mà giờ khắc này, cách đại hội Đạo Môn mở ra, cũng chỉ còn vẻn vẹn nửa năm mà thôi.
Một đường trở lại Thanh Châu, rất nhanh Kim Tam Bàn đã tới cửa lần nữa.
Dựa theo ước định, ba tháng sau Càn Khôn thương hội sẽ, giao phó ba nghìn bộ khôi giáp và chiến đao cho Bạch Nhạc, trước mắt tin tức này, vẫn ở trạng thái phong tỏa, thế nhưng, bất kể là Bạch Nhạc, hay là Kim Tam Bàn đều rất rõ ràng, sợ rằng tin tức này không giấu được bao lâu.
Một khi tin tức truyền ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với toàn bộ thế cục Thanh Châu.
Thế nhưng, ít nhất từ trước mắt đến xem, Thanh Châu Phủ sẽ vì vậy mà khôi phục sự yên tĩnh khó có được.
Chỉ là lúc này, bên trong Đạo Lăng Thiên Tông cách xa vạn dăm, lại không hề yên tĩnh.
- Thánh Nữ, chuyện khác chúng ta có thể không hỏi, thế nhưng chuyện liên quan đến tên ma đầu Thông Thiên Ma Quân này, ngươi không thể không nói tỉ mỉ được?
Hiện tại đại bộ phận trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông, đã đến đông đủ ở chủ điện Thánh Nữ Phong.
Đối với người bên ngoài mà nói, trận chiến ở Đông Hải cũng chỉ là nghe đồn, nhưng Đạo Lăng Thiên Tông có Vân Mộng Chân tự mình tham dự trở về, thì cần được biết chân tướng.
Chỉ là lần này Vân Mộng Chân trở về, lại biểu hiện ra sự cường thế vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, chẳng những cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì, thậm chí cự tuyệt gặp mặt bất cứ kẻ nào.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, những trưởng lão này mới liên kết với nhau tạo áp lực, đến Thánh Nữ phong tìm Vân Mộng Chân muốn một lời giải thích.
Vân Mộng Chân lẳng lặng ngồi dưới đất, lạnh lùng nhìn những trưởng lão này, trong đôi mắt lộ ra vài phần mỉa mai, sau khi yên lặng một lúc lâu, lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Hôm nay chư vị trưởng lão đến đông đủ... vậy không biết, lúc ta ở Đông Hải, chư vị ở đâu?
Giọng nói của Vân Mộng Chân vừa có vẻ lạnh lùng, vừa lộ ra một loại áp lực hùng hổ dọa người.
Trong nháy mắt, tất cả trưởng lão ở đây không khỏi có chút lúng túng.