Thái Tử Phi Chung Lạc

Chương 18

Ta đưa tay lên sờ, là chiếc trâm gỗ Thẩm Thác khắc tặng ta trước đây.

 

Đó là lúc mới đến làng, vì ta bị Thẩm Thác lôi dậy bỏ trốn giữa đêm khuya, đầu tóc rối bù, không có lấy một chiếc trâm cài tóc, ban ngày chỉ có thể dùng vải vụn buộc tóc tạm bợ.

 

Ta chỉ thuận miệng than thở với Thẩm Thác một câu, vậy mà mấy ngày sau hắn đã khắc cho ta một chiếc trâm gỗ.

 

Chiếc trâm được mài dũa rất tỉ mỉ, không sợ bị dằm gỗ đ.â.m vào tay.

 

Đầu trâm được chạm khắc một chùm hoa quế, hoa quế vốn nhỏ, vừa cần phải quan sát kỹ lưỡng vừa cực kỳ thử thách tay nghề người thợ.

Thẩm Thác đưa cho ta, lúc đầu ta còn tưởng   hắn mua: "Là ông thợ mộc cuối làng làm sao? Ta cứ tưởng ông ấy chỉ biết làm đồ trang trí lớn, không ngờ trâm gỗ cũng khéo léo như vậy."

 

Thẩm Thác nghe vậy liền đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, nói: "Là ta làm, ông thợ mộc cuối làng sao làm được mấy thứ này?"

 

"Không ngờ Thái tử điện hạ vừa biết bổ củi vừa biết khắc trâm gỗ, chắc hẳn là khắp nơi lưu tình rồi?" Ta giật mình bởi lời nói của Thẩm Thác, nhưng rất nhanh tiếng cười đã che giấu nhịp tim đang loạn.

 

"Nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là thấy mấy ngày nay nàng cứ lải nhải bên tai, nghe phát phiền."

 

...

 

"Nhưng ta đã không còn gì có thể cho điện hạ nữa rồi." Mất đi Chung phủ làm chỗ dựa, nếu Thẩm Thác tranh quyền thất bại với Thẩm Lăng, ta chẳng giúp được gì cho chàng.

Ta thoát khỏi hồi ức, nhìn vào mắt Thẩm Thác.

 

Ta đã mất hết tất cả, chỉ còn lại thứ tình cảm giả dối này, nếu Thẩm Thác còn chút thương hại ta, vậy đây sẽ là vũ khí tốt nhất để ta trả thù.

 

"Nếu ta nói, ta chỉ muốn người của nàng thì sao?"

 

16.

 

Thẩm Thác sống sót trở về kinh thành khiến kế hoạch của Thẩm Lăng thay đổi lớn, các đại thần vốn dâng tấu xin đổi Thái tử đều im lặng.

 

Bầu không khí triều đình nhất thời trở nên kỳ lạ, tấu chương của Thẩm Thác về việc bí mật vi hành xuống phía Nam đã phá vỡ thế bế tắc.

 

Không cần đoán cũng biết trong tấu chương viết về việc nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cùng các chi nhánh tham ô bạc cứu trợ thiên tai, Hoàng đế nổi giận, gần như thanh trừng toàn bộ quan viên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu ở phía Nam.

 

Cũng không phải Hoàng đế quá thiên vị Thẩm Thác, chỉ là trong khoảng thời gian Thẩm Thác không có mặt, một bộ phận quan viên theo chàng đã quay lưng, nửa triều đình đều đứng về phía Thẩm Lăng.

 

Quan viên phía Nam tham ô từng lớp, bóc lột dân chúng, Hoàng đế sao lại không biết, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp để xử lý.

 

Thủ đoạn đế vương, trước hết là phải cân bằng.

 

Phải trách thì trách Thẩm Lăng quá lộ liễu, quá nóng vội.

 

Chung phủ quay lưng khiến Dung phi càng thêm chán ghét ta, nhất là sau khi bà ta biết Thẩm Thác vì cứu ta mà suýt mất mạng.

 

Lại đến giờ lâm triều, ta bị gọi đến vấn an Dung phi.

 

Bà ta để ta đứng ngoài nửa canh giờ mới cho vào.

 

Tuy lúc này chưa có tuyết rơi, nhưng đứng ngoài nửa canh giờ, tay chân đã bị gió lạnh thổi đến tê cứng.

 

Khi được gọi vào, ta biết ý quỳ xuống trước.

 

"Thần thiếp vấn an Dung phi nương nương."

 

"Ngươi có biết hôm nay ta gọi ngươi đến đây vì chuyện gì không?" Lâu sau, Dung phi ở phía trên mới chậm rãi lên tiếng.

 

"Thần thiếp ngu dốt, không biết Dung phi nương nương vì chuyện gì mà triệu kiến."

 

Dung phi hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất đổ chén trà bên cạnh, mảnh vỡ văng tung tóe trước mặt ta.

 

"Còn giả vờ."

 

"Thôi được, hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, cho dù Thái tử có thích ngươi đến đâu, ngươi cũng không thể tiếp tục làm Thái tử phi này nữa. Ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh nó có bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào." Dung phi bước đến trước mặt ta, trước đây dù có ghét ta đến đâu, bà ta cũng chưa từng nói thẳng như vậy.

 

"Tự mình ngoan ngoãn uống bát thuốc này, đừng ép ta phải động thủ." Dung phi ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, một bát thuốc màu nâu sẫm được đưa đến trước mặt ta.

 

Không cần đoán ta cũng biết đây là thuốc phá thai.

 

Giết ta một cách trắng trợn như vậy, Dung phi vẫn chưa đủ gan.

 

Chỉ cần ta không có khả năng mang thai, vị trí chính phi của Thẩm Thác ta sớm muộn gì cũng không giữ được.

 

Ta cũng đang cần thứ này, bèn cầm bát thuốc lên định uống, ánh mắt liếc thấy có bóng người xông ra.

 

Bát thuốc bị giật lấy, rồi bị ném mạnh sang một bên.

 

Ta bị Thẩm Thác kéo dậy: "Mẫu phi đây là đang làm gì?"

 

"Hôm nay ta làm tất cả đều là vì điện hạ."

 

"Mẫu phi thừa lúc con lâm triều cố ý mưu hại vợ con, thật sự là vì con sao?"

 

Ta hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Thác cau mày.

 

Dung phi chỉ vào ta: "Ngươi suýt mất mạng vì nàng ta, điện hạ, nếu ngươi thật sự không thể bình an trở về Trường An, mọi thứ ở Trường An sẽ ra sao?"

 

"Thái tử phi đã cứu con, con mới có thể trở về Trường An, đoàn tụ với mẫu phi. Mẫu phi chớ nên lấy oán báo ân." Nói xong, Thẩm Thác bế ta lên rời đi không ngoảnh đầu lại.

 

Trên đường đi Thẩm Thác im lặng, bên tai chỉ còn tiếng xì xào của cung nhân.

 

"Điện hạ không vui sao?" Ta hỏi.

 

"Nàng nói xem? Bát thuốc đó, sao nàng lại uống?"

 

"Hôm nay ta không uống, ngày sau bà ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ta uống, ta không còn lựa chọn nào khác. Điện hạ, Dung phi nương nương xưa nay không ưa ta, chàng không phải rất rõ sao?"

 

"Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện." Nói rồi, Thẩm Thác ôm ta chặt hơn.

 

Vô tình nhìn về phía trước, phát hiện không biết từ lúc nào cha ta đã đứng ở đó, ánh mắt ông ấy nhìn chúng ta đầy khó hiểu.

 

Tất cả cảm xúc lúc này đều hóa thành một chiếc móc câu, móc lấy trái tim ta kéo xuống vực sâu.

 

Câu nói này, thật sự là nói cho ta nghe sao?

Bình Luận (0)
Comment