Thái Tử Phi Chung Lạc

Chương 19

17.

 

Chiêu này của Thẩm Thác rất hiệu quả, không lâu sau, khi ta đến Thượng cung cục quyết định việc yến tiệc trong cung thì bị cha ta chặn đường.

 

"Lâu rồi không gặp, Thái tử phi vẫn khỏe chứ?"

 

Ta cười gượng gạo, dời mắt: "Chung đại nhân tuổi cao sức yếu nên hồ đồ rồi sao, gặp ta cũng không hành lễ?"

 

Cha ta lúc này mới hành lễ với ta: "Thần bái kiến Thái tử phi."

 

"Yến tiệc còn nhiều việc chờ ta quyết định, không dài dòng với đại nhân nữa." Ta giả vờ định rời đi.

 

"Thái tử phi xin dừng bước." Cha ta vội vàng lên tiếng.

 

"Đại nhân còn chuyện gì sao?" Ta nghiêng đầu nhìn ông ấy, giả vờ ngạc nhiên.

 

"Mấy hôm trước Thái tử phi theo điện hạ vi hành, cũng đã mấy tháng không gặp, lão thần nhớ con gái, muốn mời Thái tử phi đến Chung phủ tụ họp thôi."

 

"Đại nhân cũng nói ta rời kinh mấy tháng, Đông cung và yến tiệc chất đống không ít việc. Lần trước về phủ đã trì hoãn mấy canh giờ khiến điện hạ không vui, nay đại nhân đã gặp ta rồi, không cần về Chung phủ nữa." Ta ra hiệu cho Bích Thanh.

 

"Dù là chuyện liên quan đến sự sống c.h.ế.t của Thái tử phi, người cũng không muốn nghe sao?" Cha ta ngẩng đầu, nụ cười kỳ quái.

 

Ta ra hiệu cho cung nhân dừng kiệu, rồi dặn dò Bích Thanh: "Ngươi cùng bọn họ đến đằng kia đợi ta."

 

"Nhưng Thái tử phi..." Bích Thanh cảnh giác liếc nhìn cha ta, muốn tiếp tục khuyên ta.

 

"Trong cung có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Ta cắt ngang lời nàng ấy.

 

Chờ cung nhân đi xa, cha ta mới từ từ lên tiếng, giọng ông ấy rất trầm: "Nghe nói điện hạ xuống phía Nam đã niêm phong một kỹ viện, là do chi thứ của Chung gia làm, mượn kỹ viện buôn bán muối công, lôi kéo quan viên và thương nhân buôn muối."

 

"Cha đã đánh giá cao con rồi, điện hạ muốn điều tra con cản không được, cũng không được phép đi theo, chuyện này con hoàn toàn không biết." Ta cười nói, "Hơn nữa, chuyện này là do chi thứ của Chung gia làm, chắc sẽ không liên lụy đến cha."

 

"Sao con biết được điện hạ có thêm dầu vào lửa, kéo Chung phủ xuống nước hay không?" Cha ta tỏ vẻ khó chịu với thái độ thờ ơ của ta, "Chung phủ thất thế, con nghĩ  cái ghế Thái tử phi này của con còn làm được nữa không?"

 

"Vinh hoa phú quý hiện tại của con, còn có sự sủng ái của điện hạ, thứ nào mà không phải dựa vào Chung phủ mà có? Con thật sự cho rằng Chung phủ suy tàn rồi con còn có thể an toàn sao?"

 

Ta nhìn ánh mắt lo lắng của cha ta, ý cười nơi đá mắt càng đậm.

 

"Cha sốt ruột như vậy, chắc không chỉ đơn giản là một kỹ viện đâu nhỉ?" Thẩm Thác không giấu ta chuyện này, kỹ viện đó bề ngoài là làm ăn buôn bán với quan viên, thực chất là lợi dụng kỹ viện ca hát về đêm để chế tạo vũ khí dưới lòng đất.

 

Tiếng động chế tạo vũ khí không nhỏ, tiếng ca múa của kỹ viện vừa hay có thể che giấu âm thanh.

 

Tư tạo vũ khí là trọng tội, vũ khí này có phải do cha ta chuyển cho Thẩm Lăng hay không tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần tấu lên Hoàng thượng, Chung phủ khó thoát khỏi kiếp nạn.

 

Cha ta trợn tròn mắt: "Thái tử quả nhiên không bạc đãi con."

 

"Cha sai rồi, chuyện này con cũng là vô tình nghe lén được, biết không sớm hơn cha đâu."

 

"Nghe nói Thái tử chuẩn bị sáng sớm mai sẽ dâng tấu chương, tiêu hủy kỹ viện cần chút thời gian, con nghĩ cách đổi tấu chương đi."

 

"Con thấy cha hình như quên mất điều gì rồi thì phải?" Ta cười khẽ, "Nếu bị Thái tử phát hiện, con sẽ mất mạng đó."

 

Ta ghé sát tai cha ta, nói nhỏ: "Nếu cha và Thẩm Lăng tạo phản thành công, trên đời này làm gì còn chỗ cho con dung thân—"

 

Trong mắt cha ta lóe lên vẻ kinh hoàng, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Con muốn thế nào?"

 

Xử lý xong chuyện yến tiệc trở về Đông cung, ta phát hiện Thẩm Thác đang đợi ta ở trong viện.

 

"Điện hạ không phải nên ở thư phòng xử lý chính sự sao?" Từ khi về kinh, ta luôn cố ý vô ý tránh mặt Thẩm Thác.

 

Thẩm Lăng thất thế, Chung phủ diệt vong đã là kết cục đã định.

 

Cho dù Thẩm Lăng có mưu tính tạo phản thế nào, binh lực của hắn sao có thể địch lại Thẩm Thác đã lăn lộn trong quân doanh biên giới nhiều năm?

 

Còn ta chỉ cần khiến Chung phủ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được là được.

 

Còn Thẩm Thác...

 

Nếu chàng chỉ coi ta là một quân cờ, vậy việc mua bán giữa ta và cha ta đúng ý chàng rồi; nếu chàng thật sự...

 

Thôi, chàng sao có thể để ý đến một thứ nữ như ta chứ?

 

Nhất là ta sắp trở thành con gái của tội thần, tiền triều sẽ bất mãn, Dung phi vốn đã chán ghét ta, sau này hậu cung đầy ắp mỹ nữ, làm gì còn chỗ cho ta chứ?

Bình Luận (0)
Comment