Thái Tử Phi Công Lược Thất Bại Rồi!

Chương 11

11
"Cái gì?"
Cùng với sự vui mừng khôn xiết của Hệ thống.
Ta sững sờ tại chỗ.
[Ta có thể đi rồi sao?]
[Được, lát nữa, ngươi sẽ tự động được đưa về thế giới thực.]
Nó không để ý đến ta nữa.
"Không xong rồi, phản quân đã vào thành!"
"Mau gọi người đến bảo vệ Hoàng thượng!"
Lúc này, bên ngoài cung đột nhiên truyền đến một trận hỗn loạn.
Mấy ngàn xích giáp quân đột nhiên xuất hiện từ cổng Tây, phá cổng thành tràn vào.
Họ ngăn nắp, dưới danh nghĩa 'Thanh Quân Trắc' và 'Kiến Tân Đô' .
Nhanh chóng áp sát Hoàng cung.
"Hoàng thượng, Hổ phù đâu? Thần đi lãnh quân, sẽ không để bọn chúng ngang ngược như vậy đâu!"
Một tiểu tướng trẻ tuổi, toàn thân đầy máu.
Cố gắng đỡ Trình Hoài.
Hắn chống kiếm, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Im lặng không nói.
Trời Biện Kinh thay đổi quá nhanh, lúc này đã có tiếng sấm mưa bão.
"Hoàng thượng, nếu không ra quyết định ngay, sẽ không kịp mất."
"Cuộc phản loạn lần này đã có mưu đồ từ lâu, lại còn thế lực rất lớn, e rằng có kẻ nội ứng a..."
"Hổ phù đã được Trẫm giao cho Thái tử rồi."
1
Hắn nhàn nhạt ngắt lời.

"Thái tử? Nhưng tại sao giờ này người vẫn chưa đem quân đến chi viện!"
Trình Hoài cười.
Hắn lau m.á.u bên mép, ôn hòa vỗ vai vị tướng quân.
"Ngươi còn rất trẻ, mau đi tìm nó đi."
[Đến Đông Cung!]
Vị tiểu tướng cảm thấy mơ hồ, nhận lệnh liền quay người chạy đi.
Trong cung có người la hét, có người chạy trốn.
Nhiều người hơn hướng về Đông Cung nơi lòng dân hướng về mà đi.
"Mau đi tìm Điện hạ, Điện hạ nhân từ, nhất định sẽ cứu chúng ta."
"Đi, chúng ta cùng đi."
Chiếc chuông đồng trên Linh Tê đài được gióng lên.
Một tiếng, hai tiếng...
Gióng lên đúng ba mươi hai tiếng.
Đây là lời ai điểu trước khi Hoàng thân quốc thích ra đi.
Ta run rẩy khắp người.
Năm Vạn Lịch thứ chín mươi, thành bị phá, bạo quân tuẫn quốc, triều Khánh diệt vong.
Trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.
Trình Hoài cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Khóe mắt cong cong, ôn hòa xen lẫn lời thỉnh cầu nhìn về phía ta.
"Ta cảm thấy hơi khó chịu trong người, nàng có thể đỡ ta được không?"

Hẳn vẫn không ngừng thổ huyết.
Lời nói cũng không còn trôi chảy nữa.
"Vì sao ta phải quan tâm đến ngươi?"
Mặc dù nói vậy, ta vẫn mím môi đỡ lấy hắn.
"Rơi vào kết cục này, đều là ngươi đáng đời, vì sao năm đó ngươi vẫn chọn con đường này?"
Hẳn không trả lời, lại hỏi chuyện khác.
"Nguyệt Kiến, giờ nàng có thể đi được rồi chứ?"
Ta khựng lại, gật đầu.
"Vậy nàng mau rời đi đi, ta sợ... ta sợ lát nữa sẽ làm nàng sợ hãi."
Không biết từ lúc nào, ngoài điện dần dần bao vây hàng chục người lính.
Họ cầm đao, vô cảm nhìn về phía Trình Hoài.
Hắn ho nặng một tiếng.
Lấy ra một cuộn thánh chỉ đã được soạn sẵn trong lòng.
"Đại Khánh đã vong, Trẫm lấy thân tuẫn quốc, Hổ phù Quốc đã bị hủy, Thái tử Trình Nam lập tân đô khác, lòng dân hướng về, trùng tu sự nghiệp cũ, ổn định trong ngoài."
Tay ta siết chặt.
Trình Hoài giãy ra khỏi ta, cầm trường kiếm tự vẫn
"Đại Khánh mà các ngươi muốn diệt, ta giao cho các ngươi."
Máu ẩm văng tung tóe khắp sàn.
Người đứng đầu nhìn hồi lâu, cười khẩy một tiếng.
"Thu quân! Ủng hộ chủ mới!"
Trong điện khôi phục sự tĩnh lặng của ch*t chóc.
1
Nếu không phải những thứ hỗn độn và người đang hấp hối nằm dưới đất.

Ta sẽ cảm thấy như thể mình vừa nằm mơ.
"Ngươi tưởng như vậy là ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Không thể nào!"
Ta nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, "Ta hận ngươi."
Trình Hoài cười, m.á.u tràn ra khóe môi.
Hắn vươn tay như muốn v**t v* mặt ta, nhưng bị ta tránh đi.
"Gương mặt trước đây của nàng đâu? Có thể... cho ta nhìn lại một lần không?"
"Ch*t rồi, biến thành tro bụi hết rồi."
Mắt Trình Hoài sắp không thể mở nổi nữa.
"Nàng hỏi ta vì sao phải đi con đường này..."
Hắn thốt ra câu nói cuối cùng, từng chữ từng chữ một.
"Nguyệt Kiến, sau khi mất đi nàng, ta cũng rất cô độc."
Ta ngây người nhìn hắn nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ sâu.
Bên ngoài có tiểu binh muốn trút giận, cầm mã tấu muốn hủy t.h.i t.h.ể hắn.
Ta vươn tay, mới phát hiện bản thân đã hóa thành một mảnh hư vô.
Khi ta bước vào tiệm sách góc phố lần nữa.
Ta hít một hơi sâu, vẫn mở cuốn sách kia rа.
Câu chuyện về Trình Hoài được đọc từ đầu đến cuối.
Hoàn toàn không thay đổi, mọi thứ đều khớp với những gì đã xảy ra.
Chỉ là ở cuối cuốn sách, có dán một bức họa nhỏ không nhìn rõ khuôn mặt.
Người nữ nhân nằm nghiêng trên ghế dài, ánh nắng rải rác chiếu vào mặt nàng.
- HẾT -

Bình Luận (0)
Comment