10
Ta tưởng rằng trận cãi vã lớn lần này sẽ khiến Trình Hoài lùi bước.
Nhưng ngày hôm sau, hắn lại cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tự mình làm những món điểm tâm nhỏ xinh mang đến.
Những món khắc gỗ sống động, những cuốn truyện thú vị.
Đồng thời, Hệ thống lại kinh ngạc phát hiện.
"Điểm hảo cảm của phản diện đang tăng ổn định "
Hoặc là khi nhìn ta cắm cúi ăn cơm, hoặc là khi thấy ta vươn vai vào buổi sáng.
"Hảo cảm độ +1, Hảo cảm độ +1..."
Thậm chí chỉ là khi ngồi cùng phòng với hắn một cách yên tĩnh, không làm phiền nhau.
Hệ thống kích động nói với ta, chỉ số rung động của Trình Hoài cũng đang tăng vọt.
Ta im lặng.
Và điều kỳ lạ là.
Cùng với thời gian hai người ở bên nhau tăng lên, hắn càng thân mật ôn hòa với ta.
Cơ thể của Trình Hoài lại rõ ràng ngày càng suy yếu.
Khi hắn uống cháo, sẽ vô cớ ho ra máu.
Thấy ta liếc nhìn, Trình Hoài cố gắng gượng cười.
"Ta không sao."
Ta cười: "Ta vốn cũng không định hỏi."
Thái y đến khám, cũng không tìm ra bệnh gì.
Chỉ khuyên Trình Hoài bình thường đừng có giấu kín mọi chuyện trong lòng nữa.
Hằn ngoan ngoãn gật đầu.
Các bình luận đột nhiên hiện ra.
[Nam chính đáng thương của ta, theo sự tăng lên của điểm rung động, hắn đang tự hao tổn tính mạng của mình!]
[Hệ thống đáng Ch*t, nghĩ ra chiêu này, lợi dụng tình cảm của nam chính với em gái để bức Ch*t hắn!]
[Thuốc bổ đâu!]
[Em gái bảo bối mau tranh thủ lúc hẳn chưa Ch*t mà đối xử tốt với hắn đi! Chú chó u uất thì có lỗi gì đâu!]
Ta khựng lại.
Làm như không có chuyện gì, mặc cho tiếng oán trách của các bình luận càng lúc càng lớn.
Gần đây triều chính biến động, biên ải liên tục bị xâm phạm.
Trình Hoài không lo giang sơn, vẫn thản nhiên ở bên cạnh ta.
Một buổi chiều, ta chợp mắt một lát.
Khi tỉnh lại, Trình Hoài đã vẽ cho ta một bức tranh.
Hướng về ánh sáng, hắn cười với ta.
[Hảo cảm độ +1]
"Nguyệt Kiến, nàng xem..."
Ta lạnh lùng đứng dậy, bước tới xé toạc bức họa kia.
"Xấu Ch*t đi được! Ta một chút cũng không thích!"
Những mảnh giấy vụn bay lả tả trong không trung.
Trình Hoài nhìn vẻ thờ ơ của ta, đột nhiên khóc không thành tiếng.
Hắn chống trán, cả người khụy xuống.
"Nguyệt Kiến, cầu nàng, cầu nàng đừng như vậy..."
"Rất khó chịu phải không?"
"Có phải n.g.ực đau dữ dội, có phải cũng rất ủy khuất phải không?"
Ta quỳ xuống, bình tĩnh nhìn hẳn.
"Sinh nhật hai mươi tuổi năm đó, ta bận rộn cả ngày mang đến cho ngươi bát mì trường thọ."
"Ngươi lạnh lùng đ.á.n.h đổ nó và đề nghị hòa ly với ta lúc đó.
"Ta cũng đau đớn như vậy."
Ta nhẹ giọng nói, "Chỉ vì hôm trước ta ra ngoài du ngoạn, về phủ hơi muộn."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Vẻ mặt hắn đau thương.
"Không phải, không phải như vậy, ta tưởng ngươi đi..."
Ta lau nước mắt ở khóe mắt.
Tiếp tục nói, "Còn có ngươi vì Lâm trắc phi mà làm ta mất mặt trước mặt mọi người, chỉ để cho ta ghen."
"Còn có ngươi dạy hư Nam Nhi, chỉ vì muốn dùng đứa bé này trói buộc ta!"
"Những lúc đó, ngươi có từng nghĩ ta có khó chịu không?"
Trình Hoài lắc đầu, ho dữ dội.
Cơn đau âm ỉ ở n.g.ực khiến hắn không thể đứng thẳng lưng được.
Ta nghiêng đầu.
"Ngươi có muốn ta tiếp tục nói nữa không?"
Mày hẳn nhíu chặt, cả người run rẩy dữ dội.
e
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi..."
"Ta thật sự quá sợ mất đi nàng, ta xin lỗi..."
Tình yêu càng sâu đậm trước đây, thì bây giờ càng đau đớn, càng hận thù.
Ta nói với hẳn.
"Ngươi hành hạ những nữ công lược vô tội kia cũng vô ích thôi."
"Người đã **hại Ch*t ta năm đó, không phải là họ, cũng không phải là hệ thống, mà là ngươi!"
Câu nói này đã triệt để đ.á.n.h gục phòng tuyến tâm lý của hắn.
Vị Đế vương trầm ổn hung ác đang ở độ tuổi tráng niên quỳ sụp xuống đất.
Lại khóc không thành tiếng.
Ta loạng choạng vài bước, nhắm mắt lại.
Chờ đợi điểm hảo cảm giảm mạnh, chờ đợi hình phạt điện giật của hệ thống.
Chờ đợi tiếng nhắc nhở công lược thất bại.
Thế nhưng, không có chuyện gì xảy ra.
[Trình Hoài, Hảo cảm độ 100%.]
[Công lược thành công, Ký chủ có thể tự mình rời khỏi thế giới.]