9
Kể từ vụ ám sát lần đó, Trình Hoài bắt đầu chủ động nói chuyện với ta.
Hắn sẽ đến dùng bữa cùng ta.
Khi ta đọc truyện, hẳn sẽ ngồi bên cạnh vẽ vời .
Nhưng bất kể hắn làm gì, ta đều không để ý.
Coi hằn như không khí .
Ta biết, hắn đã nhận ra ta rồi.
Hằn nói với ta một vài ký ức cũ rích trước đây.
Nói về lần đầu chúng ta gặp nhau, lần đầu hôn nhau.
Nói về cảnh ta cùng Nam Nhi chơi ngựa gỗ trong sân.
Hoa đào rơi lả tả, rụng đầy người ta.
"Vậy sao? Ta đã quên hết rồi."
Ta nhàn nhạt nói.
Hắn nghẹn lời, trông như một đứa trẻ hoảng loạn không biết làm gì.
"Lúc đó ta còn trẻ tuổi bồng bột, nên lời nói luôn không thật lòng"
"Ngươi tốt đến thế, ta thật sự rất sợ, mẫu thân ta năm đó cũng rời bỏ ta như vậy..."
"Ta chỉ có thể kiểm soát trái tim mình, sợ càng lún sâu, khó lòng rút ra "
Ta đập mạnh cuốn sách xuống bàn.
"Im miệng! Đó không phải là lời biện minh của ngươi!"
Sáu năm lạnh nhạt đối đãi, lừa dối sỉ nhục ta, chỉ vì sự khó chiều của ngươi ư.
Ta cười khẽ, nước mắt cũng tuôn ra theo nụ cười.
"Năm đó ngươi không phải nói, hai ta không còn liên quan, sống Ch*t không gặp lại sao?"
"Vậy bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Đừng khiến ta ghê tởm ngươi nữa."Trình Hoài kéo tay ta lại.
"Nhưng bây giờ ngươi đã trở về, chúng ta có thể bắt đầu lại..."
"Ta dẫn ngươi đi săn ở Thanh Nguyên, đi hái những quả đào ngươi thích ăn ở Tây Sơn, ngươi hãy yêu ta lại một lần nữa, được không?"
"Cút!"
Đầu hẳn nghiêng đi, trên mặt xuất hiện một vết bàn tay rõ ràng.
Thanh Trúc đứng bên cạnh sợ đến mức suýt Ch*t.
Tưởng rằng câu tiếp theo Trình Hoài sẽ lôi ta ra chém.
Hắn lại cúi mắt xuống.
Khôi phục vẻ u uất lạnh lùng trước kia.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại.
"Vậy ngươi... vì sao còn muốn trở về?"
"Trở về gi*t ch*t ngươi đó, ngươi ngạc nhiên lắm sao?"
Ta cười lạnh vài tiếng.
Lời nói thốt ra độc địa quấn lấy tai hắn.
"Ngươi hoàn toàn không xứng với chân tâm của ta năm đó, ta hối hận Ch*t đi được, ngươi biết không?"
"Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta sẽ không đến cứu chuộc ngươi đâu."
Trình Hoài sững sờ, bước ra khỏi phòng.
Đột nhiên nhăn mày cúi người nôn ra một búng m.á.u xuống đất.
Các Đại giám và cung nữ phục vụ hẳn hoảng loạn.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, mau gọi người đến..."
Ta đứng phắt dậy.
"Đóng cửa số lại! Ta muốn ngủ."Không lâu sau, bên ngoài cửa lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.