Thái Tử Phi Công Lược Thất Bại Rồi!

Chương 6

6

"Ký chủ, ký chủ?"

"Ký chủ, ngươi còn ý thức không?"

Ta rút mình ra khỏi giấc mơ dài đằng đẵng , khóe mắt đều là nước mắt.

Chỉ cảm thấy bên tai quá ồn ào .

"Tô Nguyệt Kiến !"

Ta mở bừng mắt ra.

Hơi thở cũng có chút dồn dập .

Hệ thống lơ lửng trong không trung, thấy vậy cười lạnh.

"Ngươi yêu cái thân phận hư ảo này đến thế sao?"

"Yêu đến mức ngay cả tên thật của mình ở thế giới thực cũng sắp quên mất rồi chứ."

Trong thế giới thực, ta không cha không mẹ, là trẻ mồ côi.

Những chuyện xảy ra trước kia cũng gần quên hết rồi.

Ta cúi mắt.

Không để ý đến lời châm chọc của nó.

"Ta không phải đã Ch*t rồi sao?"

Hệ thống tức giận xoay vòng.

"Ngươi nghĩ ta muốn phải tốn công sức để hồi sinh ngươi sao?"

"Cái tên Trình Hoài kia đã gi*t  ba nữ công lược mà ta phái đi rồi."

"Dùng đủ thủ đoạn, hành hạ người ta sống không bằng Ch*t ."

Ta đang ngẩn người, nó hậm hực nói.

"Quả nhiên là nhân vật phản diện u uất bị cả cuốn sách khinh bỉ ."

"Vậy thì sao? Ngươi muốn ta làm gì?"

"Công lược hắn lại một lần nữa, kiểm soát hành vi của nhân vật phản diện."

"Đợi đến khi điểm hảo cảm đạt tối đa, hãy gi*t hắn đi."

Ta cúi mắt, lạnh lùng từ chối.

"Ngươi tìm người khác đi."

Những nhục nhã này,Ta không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.

"Ngươi chưa bao giờ có quyền lựa chọn."

Một luồng điện giật từ đáy tim lan khắp cơ thể ta.

Giọng nói của Hệ thống trở nên mờ ảo .

"Ngươi không phải hận hắn sao?"

"Cơ hội báo thù của ngươi đã đến, đừng khiến ta thất vọng nữa."

Khi tỉnh lại một lần nữa.

Ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối của ngục thất .

Khó khăn lấy chiếc bát nhỏ đựng nước trong sạch để soi, ta thấy gương mặt khác hoàn toàn với trước.

Hệ thống lên tiếng.

"Cơ thể này là của người công lược trước, nàng ta vừa Ch*t tối qua."

Ta im lặng.

Khắp nơi đều là máu và chuột.

Cô gái trong căn phòng tối bên cạnh bị xuyên qua xương bả vai , treo lên.

Khuôn mặt đó vẫn còn hơi quen thuộc.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng xiềng xích, có người đang đi vào.

Ta theo bản năng nín thở.

Là một nam tử mặ huyền bào.

Trên người hắn mang theo gió tuyết, khí áp cực kỳ thấp .

Khi đi đến căn phòng tối bên cạnh, hắn phất tay cho cai ngục  mở cửa.

Cô gái bị thương nặng giật mình tỉnh giấc vì tiếng động.

Nhìn thấy người đến, sợ hãi khóc nức nở .

"Cầu xin ngươi, đừng tra tấn ta nữa, năm đó ta thật sự không gi*t  nàng ấy."

"Người phụ nữ kia... Thái tử phi nương nương là tự nhiên biến mất , không liên quan gì đến ta!"

Nam tử ngồi trên ghế dài vẫn thản nhiên .

"Ồ, không liên quan đến ngươi sao?"

Hắn cười cong khóe mắt.

"Không, các ngươi mỗi người đều đáng Ch*t ,đều là vì các ngươi, nàng ấy mới rời đi."

"Nàng ấy yêu ta đến thế, nếu không phải ngươi lúc đó ép nàng quá đáng, nàng ấy sẽ không nỡ rời bỏ ta đâu."

Hắn lẩm bẩm nói.

Ám vệ bên cạnh cầm roi sắt, nhúng vào nước muối, quất vào người cô gái.

"Ha ha ha!"

"Trình Hoài, ngươi đáng Ch*t, ngươi bạo ngược tàn nhẫn , sớm muộn gì cũng sẽ nhận lấy kết cục thê thảm vô cùng ."

"Chúng ta sẽ chờ ngươi dưới âm tào địa phủ..."

Lời nguyền rủa của nàng thật khó nghe .

Giọng điệu Trình Hoài dịu dàng, làm động tác im lặng .

"Ngươi làm nàng ấy ồn ào rồi."

"Ngươi đoán xem, Nguyệt Kiến có ở đây không, nhìn thấy tất cả những chuyện này?"

"Nhìn thấy ta giúp nàng ấy báo thù, gi*t  Ch*t tất cả những người đã làm hại nàng ấy chứ?"

Nàng ta cứ thế đau đớn tỉnh lại, rồi lại ngất đi.

Ta trong lòng run lên .

Mượn ánh đêm, ta nhìn quanh khắp nơi.

Mới phát hiện, trong nhà giam này.

Còn giam giữ rất nhiều người đã hãm hại ta khi ta thất sủng ở Đông Cung.

Có tiểu thái giám đem cơm thiu cho ta.

Có tiểu thư Thượng thư phủ ném con mèo nhỏ mà ta yêu thích xuống giếng.

Ta úp mặt vào song sắt sắt , máu ấm văng tung tóe lên mặt.

Ta sợ hãi ngây người .

Một tia ánh trăng chiếu xuống .

Dường như cảm nhận được ánh mắt, nam tử lãnh đạm quay đầu.

Nhìn về phía ta.

Trong lúc hai người đối diện nhau...

Ta mới nhận ra, sau một giấc ngủ ngắn ngủi, thời gian đã trôi qua .

Khóe mắt Trình Hoài đã có những nếp nhăn nhỏ .

Khuôn mặt có chút mệt mỏi .

Cả người đã rũ bỏ sự bồng bột hung hăng của tuổi trẻ, trở nên âm trầm nội liễm .

Hệ thống xuất hiện.

"Bây giờ đã là năm Vạn Lịch thứ tám mươi tám."

"Mười năm đã trôi qua."

Bình Luận (0)
Comment