Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Chương 106

Chương 106: Chương 106 Chương 106: Chương 106Chương 106: Chương 106

Khi xe của công ty đến đầu ngõ, Lâm Mạt Mạt vẫn nắm chặt góc áo của Lâm Trình, hào hứng nói với anh: khi nhà hàng nhỏ của hai người chính thức khai trương, bé sẽ mời chủ nhà và chủ nhà hàng cùng với ông chủ trạm gas đến ăn cơm.

Cho đến khi nhìn thấy Trân Vũ đứng ở trước xe, có cả Chu Kỳ và Vương Hi, Lâm Mạt Mạt mới nhận ra: ghi hình đã kết thúc, bây giờ ba đã không còn là ba ba của bé nữa.

Bàn tay của Lâm Mạt Mạt rời khỏi góc áo của Lâm Trình, đứng yên bên cạnh anh.

Nhìn hai cha con lần này đã vất vả sống qua được một kỳ "chương trình thực tế”, trong lòng Trần Vũ cảm thấy có hơi xúc động, đồng thời cũng đánh giá cao hơn về biểu hiện của Lâm Mạt Mạt.

"Lần này Mạt Mạt làm rất tốt." Trân Vũ cười, nói với Lâm Mạt Mạt.

Ban đầu hắn muốn thưởng thêm tiền cho Lâm Mạt Mạt, nhưng hắn nhớ tới hiện giờ, Lâm Trình vẫn chưa trở nên nổi tiếng trở lại, họ vẫn đang gặp khó khăn về vấn đề tài chính, cho nên ý định đó buộc phải bỏ qua.

"Anh Trình vất vả rồi." Trân Vũ lại nói với Lâm Trình.

"Chúng tôi đã đi hai xe tới đây, anh Trình đi xe này nhé." Trân Vũ nói với Lâm Trình xong, sau đó nhìn về phía Lâm Mạt Mạt, nói: 'Mạt Mạt, em đi xe kia với anh Kỳ, anh ấy sẽ đưa em về."

Trân Vũ nói xong, đồng thời đưa lại hành lý cá nhân của Lâm Mạt Mạt cho bé.

"Dạ...' Lấy lại hành lý thật sự của mình, ôm chặt, Lâm Mạt Mạt gật đầu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Chu Kỳ.

"Ba ba, ... Mmm... tạm biệt." Lâm Mạt Mạt vẫy tay về phía Lâm Trình, nói "tạm biệt”, sau đó cúi đầu xuống, không để ai nhìn thấy sự buồn bã của bé.

"Tạm biệt."

Lâm Mạt Mạt và Chu Kỳ tiến về phía chiếc xe phía sau.

Giữa chừng, Lâm Mạt Mạt đột nhiên dừng lại.

"Đợi một chút.' Lâm Mạt Mạt nói với Chu Kỳ, sau đó quay lại, chạy lại phía Lâm Trình.

Nhìn bé chạy đến trước mặt mình, ánh mắt của Lâm Trình nhìn qua.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Trình hỏi.

Bé ngồi xổm xuống, lấy từ trong hành lý ra một túi vải nhỏ, đặt vào tay Lâm Trình.

"Cái này, ba có thể tạm thời giữ giúp con được không?"

Nói xong, Lâm Mạt Mạt lại nói: "Đây là tiên học phí và tiền sinh hoạt học kỳ sau của con, mất rồi thì không có nữa." Số tiền này Lâm Mạt Mạt không dám mang theo trên người.

Hai ngày này là ngày xã khu cho bà tiền an ủi, Trương Tiểu Cường chắc chắn vê nhà đòi tiền, Lâm Mạt Mạt lo lắng số tiền này bé mang theo trên người sẽ bị đối phương cướp đi.

Có lẽ là bởi vì đã biết Lâm Trình là ba ba thật sự của mình, và cũng có lẽ do quá trình ở chung khiến bé cảm thấy Lâm Trình là người tốt, Lâm Mạt Mạt theo bản năng tín nhiệm Lâm Trình.

Tuy Lâm Trình có chút ngoài ý muốn với hành động này của Lâm Mạt Mạt, nhưng mà, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bé, Lâm Trình vẫn gật đầu: "Có thể."

Lâm Trình nhận túi vải của Lâm Mạt Mạt, cất vào trong túi, hứa: "Ba sẽ giữ tạm cho con giúp, sẽ không làm mất."

Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt cười: "Cảm ơn."

Lâm Mạt Mạt đang muốn xoay người chạy về hướng Chu Kỳ bên kia, thì lại bị Lâm Trình gọi lại.

Lâm Trình bảo Lâm Mạt Mạt lấy giấy và bút trong cặp của bé ra, viết số điện thoại viết của mình cho bé.

"Gọi số trên này, có thể liên lạc với ba." Lâm Trình nói xong, chợt nhớ ra Lâm Mạt Mạt có thể không có điện thoại, anh hỏi tiếp: "Ở nhà có điện thoại di động hay điện thoại bàn không?”

"Không..." Lâm Mạt Mạt lắc đầu.

Ban đầu tổ chức công ích đã cho bà một chiếc điện thoại di động, sau đó bị Trương Tiểu Cường cướp đi đen bán.

Nghe vậy, Lâm Trình suy nghĩ một chút, từ hành lý của mình lấy ra một chiếc điện thoại khác, đưa cho Lâm Mạt Mạt.

"Có việc gì thì gọi cho ba." Lâm Trình nói.

Cái điện thoại này là cái điện thoại mà Lâm Trình sử dụng trong công việc, ngoại trừ vài cuộc gọi quan trọng, hiếm ai biết số điện thoại này.

Thực ra, việc Lâm Trình tạm thời cho Lâm Mạt Mạt mượn cái điện thoại này không phải là quyết định phù hợp, chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, Lâm Trình không suy nghĩ mà đã làm như vậy.

"Không cần đưa tôi về, đưa con bé về nhà an toàn là được." Lâm Trình nói với Trân Vũ, sau đó anh nói với Chu Kỳ vừa quay trở lại.

"Vâng, anh Trình yên tâm đi." Chu Kỳ gật đầu rời đi với Lâm Mạt Mạt.

Trần Vũ ngạc nhiên nhìn Lâm Trình, hỏi: "Anh Trình không đi xe của chúng tôi về à?"
Bình Luận (0)
Comment