Chương 107: Chương 107
Chương 107: Chương 107Chương 107: Chương 107
"Không" Lâm Trình nhìn những tin nhắn trên điện thoại, nhàn nhạt nói: "Tôi còn có việc."
Lâm Trình vừa nói xong, một chiếc xe khác chạy tới, dừng cách xe của Trần Vũ không xa.
Chu Minh xuống xe, đi nhanh đến trước mặt Lâm Trình.
"Đại thiếu gia."
Chu Minh gọi Lâm Trình một tiếng, ánh mắt lại nhìn xung quanh như đang tìm cái gì đó.
"Tìm cái gì?" Lâm Trình nhíu mày hỏi.
"Cô bé... Trước khi nói xong, thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Trình, Chu Minh phát hiện mình đã vượt quá giới hạn, nhanh chóng im lặng.
'Lão gia...
"Lần này là tăng huyết áp suýt ngất xỉu hay là ngực khó thở không thể sống lâu nữa?" Trước khi Chu Minh nói hết, Lâm Trình nói hết lời của đối phương, nhướng mày hỏi.
Những lời của Chu Minh dính trên đầu lưỡi:"..."
Mỗi khi lão gia muốn "lừa" đại thiếu gia về, gân như đều sử dụng hai lý do này, cậu nói mà cũng thấy xấu hổ.
"Hình như lão gia khó ngủ, đêm ngủ không yên, đại thiếu gia hãy về nhìn thử xem." Chu Minh cúi đầu bịa ra lý do.
Cái này không hoàn toàn là lời nói dối, trong khoảng thời gian gần đây, lão gia của cậu thực sự thức khuya.
Chỉ là nguyên nhân không phải là mất ngủ, mà chỉ là để xem livestream thôi.
Lâm Trình nhìn Chu Minh một cái, đối với lời của cậu không đồng ý cũng không phản đối, nhưng mà, anh vẫn lên xe với cậu.
Ở phía bên này, nhìn Lâm Trình lên chiếc xe phía trước, sau đó rời đi, cả Trần Vũ và Vương Hi đều ngạc nhiên đến mức không khép được miệng.
"Xe của anh Trình trông... không rẻ nhỉ?" Vương Hi hỏi.
"Ít nhất cũng phải số này." Trần Vũ so sánh vài ngón tay.
Hơn nữa hắn cũng không nói cho Vương Hi biết, thực sự giá trị của chiếc xe không phải là chính chiếc xe, mà là biển số xe đó.
Nhìn vào con số mà Trần Vũ so sánh, Vương Hi mở to mắt: "WTFI Không phải chứ!"
"Anh Trình có tiền đến thế à?!" Vương Hi tỏ ra không thể tin nổi. Cô luôn nghĩ Lâm Trình chỉ là một nghệ sĩ đã hết thời, nhưng không ngờ...
"Người vừa rồi gọi anh Trình là "đại thiếu gia" phải không?" Ở thời đại hiện tại, vẫn còn người sử dụng cách gọi như vậy, một là ngu ngốc, hai là gia tộc siêu giàu thật sự.
Và từ chiếc xe vừa đến đón Lâm Trình, đối phương rõ ràng thuộc loại sau.
Không chỉ có Vương Hi, Trần Vũ cũng bất ngờ không kém.
Căn hộ mà Lâm Trình sống không rẻ, ngay cả minh tinh tuyến đầu cũng không chắc đã mua được, nhưng Lâm Trình, một nghệ sĩ đã hết thời, lại ra tay không nhỏ, còn sống rất không tệ.
Cho nên, từ trước đến nay, Trần Vũ luôn suy đoán Lâm Trình có thể là một người không thiếu tiên, nhưng không ngờ, Lâm Trình lại giàu như vậy.
Nhưng nếu vậy, tại sao Lâm Trình lại để cho mình bị bôi đen?
Có phải bên trong còn những bí mật mà hắn không biết hay không?
Trân Vũ suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được.
Một bên khác, Lâm Trình đã về nhà họ Lâm.
Chưa đến cổng, từ xa Lâm Trình đã thấy ông cụ Lâm tỉnh thần phấn chấn đứng trước cửa lớn.
Ông cụ Lâm tự mình ra cửa lớn nhà họ Lâm đón, đây không phải là cơ hội mà ai cũng có được.
Lần cuối cùng ông cụ Lâm tự mình ra chào cũng đã là mấy năm trước.
Lúc đó ông cụ Lâm đã khỏe lại, bắt đầu quản lý nhà họ Lâm. Việc đầu tiên ông làm là đuổi Lâm Chấn Hoành và Diệp Vân đi, hai người đã làm những việc quá đáng ở nhà họ Lâm. Việc thứ hai là để Lâm Trình quay về nhà.
Đó cũng là lần đầu tiên Lâm Trình quay trở về nhà sau gân mười năm rời đi.
Ngày hôm đó, ông cụ Lâm cũng như hiện tại, chưa đến giờ nhưng đã đứng đợi ở cửa từ sớm....
Nhưng mà, rõ ràng, người ông cụ Lâm đang chờ không phải là Lâm Trình.
Nhìn thấy chiếc xe đón Lâm Trình vào cổng, ánh mắt ông cụ Lâm sáng lên, còn chưa chờ chiếc xe dừng lại, ông cụ đã cầm gậy đi xuống cầu thang, tiến tới trước chiếc xe.
Nhìn Lâm Trình xuống xe, ông cụ Lâm chỉ nhìn lướt qua một cái, sau đó không chút quan tâm đi ngang qua Lâm Trình, nhìn phía sau anh.
Thấy phía sau Lâm Trình trống không, ông cụ Lâm nhăn mày, hỏi: "Người đâu?"
Lâm Trình không trả lời, ánh mắt bắt gặp con gấu bông màu hồng treo trên gậy của ông cụ Lâm.
Nhìn thấy vậy, Lâm Trình nhanh chóng liên tưởng đến một chỉ tiết nhỏ trong quá trình ghi hình chương trình.
Anh tham gia hoạt động "Nụ cười từ thiện", sau đó tặng một con sâu nhồi bông màu vàng nâu cho Lâm Mạt Mạt. Hình như cô bé không ghét con búp bê xấu xí đó, vẫn luôn ôm nó trong tay.