Chương 108: Chương 108
Chương 108: Chương 108Chương 108: Chương 108
Cho đến một ngày sau đó, Lâm Trình dẫn Lâm Mạt Mạt đi mua hàng ở chợ, Lâm Mạt Mạt thấy một tổ chức từ thiện đang phát búp bê bên ngoài chợ.
Không có so sánh thì không thấy sự khác biệt.
Dù Lâm Mạt Mạt cố gắng không thể hiện sự ghét bỏ đối với con sâu nhồi bông của mình, nhưng nhìn vào con sâu nhồi bông trong lòng mình, rôi nhìn mấy con búp bê đáng yêu trên bàn phát đồ, đặc biệt là con búp bê Minnie màu hồng, trong mắt Lâm Mạt Mạt rõ ràng hiện lên biểu cảm ngưỡng mộ và khao khát. ...
Ở bên kia, Lâm Trình không nói gì, ông cụ Lâm lại đến gần nhìn bên trong xe, sau khi xác định trong xe không có ai, ông cụ Lâm nhíu mày sâu hơn, giận dữ nhìn Lâm Trình: "Tôi hỏi anh, Tiểu Mạt Mạt của chúng ta đâu? Tại sao không về chung?”
Sau khi nói xong, ông cụ Lâm còn nhìn vê phía Chu Minh đang đứng sau Lâm Trình một cái.
Chu Minh khó xử, ông cụ Lâm đã giao nhiệm vụ của cậu là đón đại thiếu gia và Lâm Mạt Mạt về, nhưng khi cậu tới nơi thì Lâm Mạt Mạt đã đi rồi.
"Ghi hình xong, cháu đã đưa con bé về nhà rồi." Lâm Trình thản nhiên trả lời.
Hai chữ "Về nhà” này, đương nhiên là về nhà riêng của Lâm Mạt Mạt.
"Hơn nữa" dừng một lát, Lâm Trình nói tiếp: "Lâm Mạt Mạt cũng không phải là người nhà của ông."
Dù Lâm Mạt Mạt giống anh đến mức nào, bé cũng chỉ là một đứa trẻ được người đại diện tìm đến để ghi hình chương trình lần này, không phải con của anh.
Lâm Trình sợ là ông cụ Lâm đã quá mong chờ cháu chắt của mình, đã quá nhiễm vào chương trình, cho nên anh bèn nhắc nhở.
Nghe những lời này, ông cụ Lâm không vui, hừ một tiếng: "Biết gì mà nói!"
"Cháu không biết thì ông biết à?" Lâm Trình đáp lại.
Sau khi dừng lại một chút, Lâm Trình lại cố ý hỏi: "Thế nào, ông không chóng mặt nữa à?
"Chóng mặt? Tôi nói mình bị chóng mặt hồi nào?" Ông cụ Lâm tức giận nói, xua tay, nói: "Tôi khỏe mạnh, không cần anh quan tâm."
Sau khi nói xong, ông cụ Lâm lấy cây gậy, đi vào nhà, để lại Lâm Trình ở sau lưng.
Hàm ý giống như đang nói: Ở đây không cần anh nữa, anh muốn đi đâu thì đi đi.
Không thấy cháu chắt yêu quý trong lòng, lúc này, trong mắt ông cụ Lâm, Lâm Trình hoàn toàn trở thành đối tượng bị ghét bỏ.
Chu Minh đứng bên cạnh nhìn ông cụ Lâm đi vào nhà, nhìn Lâm Trình, mặt đầy khó xử.
"Đại thiếu gia, lão gia chỉ là không nhìn thấy cô bé nên hơi thất vọng, anh đừng để ý." Chu Minh cẩn thận lựa từ.
"Ừm”" Lâm Trình không để ý nhún vai.
"Ông ấy không có chuyện gì, tôi đi đây." Sau khi nói xong, Lâm Trình quay đầu chuẩn bị rời đi.
Khi Lâm Trình chuẩn bị rời đi, quản gia Chu ở trong nhà đuổi theo.
"Đại thiếu gia, lão gia bảo cậu vào nhà ăn xong rồi đi."
"Không cần."
Nghe Lâm Trình từ chối, quản gia Chu tiếp tục thuyết phục: "Đã vê đến nhà rồi, ở lại ăn với lão gia một lát đi, sáng sớm lão gia đã yêu cầu nhà bếp chuẩn bị rồi."
Có lẽ không phải chuẩn bị cho anh đâu nhỉ?
Lâm Trình cảm thấy đau đầu trong lòng thầm nói, nhưng vẫn để hành lý xuống, vào nhà.
Chú hai đã bị ông cụ Lâm gửi đi làm một dự án ở một nơi nào đó của nước D, lúc này, chỉ còn ông cụ Lâm một mình ở nhà.
Trong phòng ăn, ông cụ Lâm ngồi ở vị trí đầu bàn, trên bàn đã bày biện một đống món ăn tỉnh tế.
Thấy Lâm Trình vào, ngồi cạnh mình, ông cụ Lâm nhăn mặt không vui.
"Gần đây tôi bị cao huyết áp, những món như thịt xào chua ngọt, cá guốc bông đỏ... và hai món tráng miệng, chè gì đó đều bưng đi đi." Ông cụ Lâm ra lệnh cho người giúp việc ở bên cạnh.
Ông cụ Lâm không thích đồ ngọt.
Trước kia người trong nhà thích ăn đồ ngọt nhất chắc chắn là mẹ của Lâm Trình. Lâm Trình hình như cũng thừa hưởng một phân.
Sau khi xem xong chương trình, ông cụ Lâm ngạc nhiên phát hiện Lâm Mạt Mạt cũng thích ăn đồ ngọt, khẩu vị gân như giống hệt Lâm Trình.
Nhưng mà, hôm nay các món ăn này không phải dành cho thằng nhóc đáng ghét này.
Ông cụ Lâm không quan tâm đến Lâm Trình, tự mình bắt đầu ăn.
Lâm Trình cũng không để ý đến hành động "trả đùa" vô nghĩa của ông cụ Lâm, yên lặng ngồi bên cạnh ông cụ ăn bữa trưa.
Sau bữa ăn, ông cụ Lâm ném cho Lâm Trình một tập tài liệu, nói: “Đây cũng là những tài sản của nhà họ Lâm, mặc dù không phải là tài sản lớn gì, nhưng đều là của bà nội cháu, có ý nghĩa rất quan trọng."