Chương 155: Chương 155
Chương 155: Chương 155Chương 155: Chương 155
"Hai người sẽ mãi mãi sống cùng nhau." Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng nói.
"Con nói gì?" Lâm Trình không nghe rõ Lâm Mạt Mạt đang lẩm bẩm cái gì, anh hỏi lại.
"Không có gì." Lâm Mạt Mạt lắc đầu lại cười ngốc với Lâm Trình.
Nhìn nụ cười trên mặt con gái, những đường nét trên mặt Lâm Trình cũng mềm mại hơn một chút.
"Ra cửa hàng đợi đi, ba đi nấu bữa sáng."
"Dạt”...
Mười phút sau, Lâm Trình đã hoàn thành bữa sáng cho hai người bọn họ, mang ra, nhưng khi anh mang ra, anh phát hiện Lâm Mạt Mạt không ở trong cửa hàng mà đang đứng ở ngoài cửa, chào hỏi chủ quán mì.
Khi người kia nhắc đến bộ đồ quá chói trên người Lâm Mạt Mạt.
Lâm Trình nghe Lâm Mạt Mạt tự hào đáp lại một câu: “Đây là hôm qua ba ba mới cháu mua cho cháu!"
Lâm Trình: "..." Thẩm mỹ của anh chịu không nổi cái nồi này.
Khi nghe Lâm Mạt Mạt như đang mở hộp Pandora, bắt đầu thậm thà thậm thụt nói cho chủ quán mì chỗ nào có thể mua được áo thun giá rẻ, Lâm Trình bất lực, đi ra phía ngoài cửa hàng gọi Lâm Mạt Mạt lại.
"Mạt Mạt, đừng làm chậm công việc của dì."
"Không sao, tôi cũng phải chờ xe một lát nữa lận."
Chủ quán mì xua tay, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi nhìn áo phông màu hồng phấn trên người Lâm Trình, chủ quán mì đột nhiên im lặng.
'A, anh cũng mua một cái à.'
"Dạ" trước khi Lâm Trình kịp nói gì, Lâm Mạt Mạt đã gật đầu nói trước: "Của cháu là Cậu Bé Bọt Biển, của ba là Patrick Star, nó là một bộ!"
Nhìn hai chiếc áo thun cùng một bộ phim của hai người, chủ quán mì cười: "Thế à, hóa ra là đồ cha cha con, rất đẹp."
Câu nói "đồ cha con" của chủ quán mì làm Lâm Trình cảm thấy vô cùng hài lòng, trong lòng anh cũng tạm thời chấp nhận chiếc áo thun màu hồng này.
Trong phòng livestream, cuộc trò chuyện về hai cái áo của hai cha con cũng tiếp tục.
[Thẩm mỹ của tôi có vấn đề không vậy? Tôi đột nhiên cảm thấy hai chiếc áo này không xấu chút nào. |
[Đúng vậy, nhìn lâu thì cũng thấy khá hợp mắt. | [Ha ha, rõ ràng là do ba ba Lâm quá đẹp trai, mặc gì cũng đẹp. ]
[Đồng ý. |
[A, tôi muốn mua một chiếc giống vậy. ]
[Tôi cũng muốn... |
Nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm đang ôm điện thoại xem livestream, sắc mặt vui vẻ.
Ở tầng dưới, quản gia Chu đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang đứng ở cửa cầu thang †âng một chờ ông cụ Lâm.
Khi ông cụ Lâm xuống cầu thang, quản gia Chu đang muốn nói gì đó bỗng im bặt.
"Lão gia, áo của ngài..."
Lúc này, ông cụ Lâm đang mặc một chiếc áo thun màu xanh xám, trước áo in một sinh vật gì đó không rõ ràng - nó có đôi mắt lớn, miệng bẹp ra, Chu Hưng không biết đó là cái gì, nhưng vẻ mặt không vui này lại khá giống với vẻ mặt của ông cụ Lâm ngày thường.
Nhìn cái áo này, quản gia Chu há hốc mồm, dừng lại một chút, mới thốt ra một câu: "Trước đây, tôi chưa thấy ngài mặc bao giờ."
"Đương nhiên là ông chưa thấy rồi, đây là cái tôi mới bảo Chu Minh mua hôm qua." Nói xong, ông cụ Lâm phủi phủi vuốt vuốt góc áo, trong lòng khoe khoang hỏi Chu Hưng: "Thế nào? Không tệ phải không?”
Nhìn dáng vẻ khoe khoang này của ông cụ Lâm, quản gia Chu không nhịn được mà liên tưởng đến cảnh tiểu thư Lâm Mạt Mạt mặc đồ Lâm Trình mua sau đó khoe với ông chủ quán kế bên.
"Cái này..." quản gia Chu không thể dối lòng mà nói nó đẹp được, chỉ có thể cười cười cho qua.
"Hình trên áo ngài tôi thấy khá đặc biệt, là người ngoài hành tinh à?" quản gia Chu hỏi.
Ngay lập tức, câu hỏi này đã đổi lấy ánh mắt giận dữ từ ông cụ Lâm.
"Người ngoài hành tinh cái gì, đây là anh Bạch Tuộc!" Ông cụ Lâm nói, sau đó lại khinh thường nhìn quản gia Chu, phàn nàn: "Chu Hưng, tôi không nói ông, ngày thường ông không xem điện thoại, không lên mạng, rất nhanh sẽ thành đồ nhà quê, cái gì cũng không biết."
Lại nhìn vào chiếc áo trên người mình, ông cụ Lâm thỏa mãn gật đầu tâm trạng rất tốt, tiếp tục ngâm nga hát đi đến phòng ăn.
Đi được một nửa, ông cụ Lâm dừng lại hỏi ông quản gia Chu: "Đúng rồi, tôi nói sáng nay ăn ít một chút, ông không để nhà bếp chuẩn bị nhiều đấy chứ?" "Ngài yên tâm, tôi đã yêu cầu nhà bếp giảm một chút so với ngày thường, không làm nhiêu đâu." quản gia Chu trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Lâm gật đầu thầm nghĩ: "Vậy thì tốt, trưa nay tôi phải ra ngoài ăn ngon, sáng ăn ít thôi...
Nhìn ông cụ Lâm đi vào phòng ăn, quản gia Chu mới thu hồi ánh mắt lại, nhìn đứa cháu trai đứng bên cạnh.