Chương 156: Chương 156
Chương 156: Chương 156Chương 156: Chương 156
"Cháu mua cái áo xấu xí như thế cho lão gia ở chỗ nào vậy?" quản gia Chu cau mày hỏi Chu Minh.
Thường ngày lúc ông cụ Lâm xuất hiện trong một dịp chính thức nào đó thì sẽ mặc vest, lúc ở nhà thì mặc thoải mái hơn, nhưng cũng là loại áo Tôn Trung Sơn, chắc chắn không phải áo thun như thế này.
"Ông, nhỏ giọng một chút." Chu Minh nhanh chóng kéo quản gia Chu, nói: "Ông không biết là để mua nó cháu đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc đâu."
-Hôm qua, ông cụ Lâm xem livestream thấy hai chiếc áo mà Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt mua, liền bảo anh ta đi mua một cái giống y hệt. Nhưng không có chỗ nào bán áo như vậy cả, mà nó còn là hàng lỗi đến từ xưởng nhỏ không biết chủ bán ở đâu. Vậy nên anh ta chỉ có thể lấy hình ảnh trong livestream, mang đi đặt ở một xưởng chuyên may đồ đặt theo mẫu, làm việc cả đêm.
"Tại sao vậy?" quản gia Chu không hiểu.
"Ông tự xem livestream đi." Nghe Chu Minh nói vậy, quản gia Chu tự mở livestream lên.
Lúc nhìn thấy hai người ăn mặc rực rỡ trong livestream, quản gia Chu mới hiểu.
"Chiếc áo lão gia mặc liên quan gì đến hai cái áo mà đại thiếu gia và tiểu thư mặc không?” Quản gia Chu hỏi.
"Hàng xóm thôi, áo của lão gia mặc là hàng xóm của Cậu bé bọt biển và Patrick Star." Nghe vậy, quản gia Chu gật đầu lại tiếp tục nhìn vào điện thoại một lúc.
"Chiếc áo này cũng khá đẹp đó chứ." Đặc biệt là khi mặc trên người Lâm Mạt Mạt.
Ở bên cạnh, Chu Minh: "..." Ai mới nói áo xấu, đừng trở mặt nhanh vậy chứ!
Trong quán, hai cha con mặc đồ cha con, bắt đầu làm việc.
Lâm Trình chuẩn bị nguyên liệu trong nhà bếp, còn Lâm Mạt Mạt thì ngồi ở yên quầy thu ngân, tiếp tục công việc ngày hôm qua chưa hoàn thành.
Thường thì Lâm Mạt Mạt thích chạy đến gần anh dù có việc hay không, hoặc nằm dưới sàn nhà bếp nhìn anh đang bận rộn làm gì. Nhưng hôm nay, bé lại không đến "làm phiên" Lâm Trình như thường lệ nữa.
Điêu này khiến Lâm Trình cảm thấy hơi bất ngờ.
Trong lúc bận rộn, Lâm Trình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Mạt Mạt đang ngồi sau quầy thu ngân yên lặng viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
"Làm gì vậy?" Lâm Trình đi tới, hỏi.
"Thẻ cơm hộp!" Lâm Mạt Mạt đưa tấm thẻ nhỏ đã làm xong đến trước mặt Lâm Trình. Hôm qua, bé đã thấy loại thẻ cơm hộp và đặt món như vậy ở quán bên cạnh, trên đó có thực đơn đơn giản và số điện thoại đặt hàng.
Lâm Mạt Mạt quyết định cửa hàng nhỏ nhà họ cũng cần phải có một cái.
Nhìn Lâm Mạt Mạt lại cắm đầu để làm thẻ tiếp, không để ý tới mình, Lâm Trình chỉ có thể bất lực cười một cái, không làm phiền bé nữa. ...
Sau một lúc, Lâm Mạt Mạt đi tới bên ngoài nhà bếp, gọi Lâm Trình.
"Ba ba ơi.'
"Hả?"
"Con có thể ra ngoài một chút được không?" Lâm Mạt Mạt hỏi, nhìn Lâm Trình, sau đó chỉ vê hướng cửa hàng, nói: "Chỉ ở bên ngoài thôi."
Lâm Trình rất hiểu cái tính "không thể ngồi yên" của Lâm Mạt Mạt. Anh nhìn Lâm Mạt Mạt, gật đầu.
"Nhưng mà không được đi ra đường, không được đi xa." Anh nhấn mạnh.
"Dạ." Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn trả lời.
"Con sẽ về ngay." Nói xong, Lâm Mạt Mạt cầm túi nhựa trong tay, nhảy nhót chạy ra khỏi cửa hàng.
Nhìn Lâm Mạt Mạt đi xa, Lâm Trình cuối cùng cũng không thể không lo lắng.
Anh bỏ công việc đang làm xuống, đi theo sau.
Khi đến bên ngoài, Lâm Trình mới phát hiện Lâm Mạt Mạt đang phát thẻ nhỏ mà bé vừa làm.
Thấy Lâm Mạt Mạt rất phấn khích, Lâm Trình suy nghĩ một lát, không làm gián đoạn bé.
Lúc này, trên phố Lục Minh, người đi bộ vẫn chưa nhiều.
Cho nên, Lâm Mạt Mạt đã đến những cửa hàng nhỏ không bán đồ ăn trên con đường này.
"Ông chủ, đây là thẻ cơm của nhà cháu, chú có thể xem thử."
"Đi ơi, nhà cháu là quán cơm nhỏ một ngày bên kia, nếu dì muốn ăn cơm, có thể đến thử quán nhà cháu."
"Chị ơi, chị có muốn thử món xào nhà em không?”...
Lâm Mạt Mạt tiến vào từng cửa hàng nhỏ này để quảng cáo đồ ăn nhà mình.
Khi gặp người quan tâm, Lâm Mạt Mạt sẽ giới thiệu thực đơn cho họ.
Nhưng mà, hầu hết các chủ cửa hàng đều không hứng thú.
"Nhà có thức ăn tự nấu rồi, không cần mua đồ ăn ngoài." Chủ cửa hàng đồ uống đang cầm điện thoại, không ngẩng đầu mà nói với Lâm Mạt Mạt. Cho nên, Lâm Mạt Mạt đành nói một câu “làm phiền", chuẩn bị rời đi. Nhưng mà, trước khi đi, Lâm Mạt Mạt vẫn cẩn thận dán một tấm thẻ nhỏ hình trái tim mà bé đang cầm trong tay lên bàn bên cạnh chủ cửa hàng.