Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Chương 157

Chương 157: Chương 157 Chương 157: Chương 157Chương 157: Chương 157

"Trên đó có số điện thoại, nếu chú có nhu câu, lúc nào cũng có thể vào gọi số điện thoại này."

Đó giống như quảng cáo nhỏ trong hành lang, không chừng sau này có thể dùng được. ...

Đã ghé qua từng cửa hàng, lúc này, trên đường đã có nhiều người đi bộ.

Nhìn thấy một cặp đôi đang đi ngược lại, Lâm Mạt Mạt chạy tới, đưa thẻ cho họ.

"Anh chị ơi, nhà chúng em là quán cơm nhỏ một ngày bên kia, đây là thực đơn, nếu anh chị muốn ăn, có thể đến quán của chúng em, cũng có thể đặt hàng."

Cô gái nhận lấy thẻ nhỏ trong tay Lâm Mạt Mạt, nhìn một cái.

"Đồ ăn gia đình, hình như không tồi." Cậu nam sinh bên cạnh cũng đến gân: "Quán ăn nhỏ một ngày? Hình như chưa thấy bao giờ, có đặt món qua dịch vụ giao hàng không?”

Cậu nam sinh nói xong, chuẩn bị lấy điện thoại ra tìm kiếm đánh giá.

Lâm Mạt Mạt lắc đầu nói: "Nhà chúng em không có trên nền tảng giao hàng."

Lâm Mạt Mạt không hiểu vấn đề này, dù sao trước đó bé cũng đã hỏi ba ba mình rồi, ba ba nói dựa theo số lượng bán được của nhà họ, việc gia nhập nền tảng giao hàng cũng không kiếm được tiền, ngược lại còn có thể thua lỗ.

"Nhưng nếu anh chị muốn giao đến nhà, cứ gọi số điện thoại trên đó, chúng em có thể giao cho anh chị." Lâm Mạt Mạt nói thêm một câu: "Ba em có thể giao đến bất cứ đâu.

Lâm Trình đang lặng lẽ đứng sau Lâm Mạt Mạt, cạn lời: ”...'

Hình như anh đã bị con gái mình hố nữa rồi.

Sau khi nghe vậy, cô gái gật đầu giữ lấy tấm thẻ của Lâm Mạt Mạt.

"Được, chị sẽ thử xem, có cơ hội sẽ đặt thử."

"Dạ.

Sau khi cảm ơn hai người họ, Lâm Mạt Mạt cầm thẻ nhỏ chạy đi.

"Xin chào, chúng em là "Quán ăn nhỏ một ngày", có các món như..."

Những người này hình như không nghe Lâm Mạt Mạt nói gì, lấy tấm thẻ trong tay Lâm Mạt Mạt, vẫn đi không dừng lại.

Sau đó đến gần thùng rác, người nhận thẻ chuẩn bị vứt nó đi thì bị một người đang đi ngược hướng ngăn lại.

"Cho tôi tấm thẻ đó đi." Lâm Trình nói với những người trước mặt.

Nghe vậy, những người đó hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn đưa tấm thẻ cho Lâm Trình. ...

Lâm Mạt Mạt ở phía trước vẫn đang tiếp tục phát "thẻ cơm hộp" của nhà họ, còn Lâm Trình thỉnh thoảng sẽ lấy lại những tấm thẻ, cố gắng không cho Lâm Mạt Mạt nhìn thấy chúng bị ném vào thùng rác. ...

Gần trưa, Lâm Mạt Mạt mới hoàn thành xong việc phát thẻ, bé quay lại cửa hàng.

Không biết khách hàng hôm qua đến ăn trưa đã có tác dụng quảng cáo hay là thẻ cơm của Lâm Mạt Mạt đã có hiệu quả, hôm nay số lượng khách đến nhiều hơn hôm qua.

Từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều, cửa hàng của họ đã có tới 8 bàn khách.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn của khách hàng cuối cùng xong, Lâm Mạt Mạt định lấy biển nhỏ "Đang mở cửa'" trước cửa hàng xuống, nhưng bỗng thấy một ông cụ chống gậy đi đến cửa hàng của họ, sau lưng ông là một ông cụ khác.

Thấy hai người đứng ở cửa hàng mãi và không đi, hình như đang nhìn bé, Lâm Mạt Mạt cảm thấy hơi lạ.

Không chắc chắn lắm bé hỏi hai người: "Các ông muốn vào quán của chúng cháu ạ?"Khi nghe lời của Lâm Mạt Mạt, ông cụ Lâm mới từ trạng thái "ông cụ mỉm cười" bình thường trở lại, vội vàng gật đầu nói: "Được, được."

"Ông chỉ là đi ngang qua, thấy cửa hàng này của cháu khá tốt, muốn thử một chút." Ông cụ Lâm bổ sung thêm một câu.

Ở phía sau ông cụ Lâm, khoé miệng Chu Minh giật giật.

Lão gia, ngài nói câu này càng giống lạy ông tôi ở bụi này hơn đấy?

Chu Minh thầm nói trong lòng.

Nghe tin có khách mới đến cửa hàng, Lâm Mạt Mạt vui vẻ, tươi cười treo lại tấm biển nhỏ "Đang mở cửa' trước đó đã cất xuống.

"Mời mọi người vào."

"Các món ăn trong quán chúng cháu đều mới, nguyên liệu cũng là nguyên liệu tươi xanh, mọi người có thể chọn bất kỳ món nào..." Lâm Mạt Mạt vừa nói, vừa dẫn ông cụ Lâm và Chu Minh vào trong quán.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đi phía trước, nụ cười trên mặt ông cụ Lâm càng sâu hơn.

Chỉ khi bước vào trong cửa hàng, ánh mắt của ông cụ Lâm mới dừng lại trên người Lâm Trình đang ở phía sau bức tường ngăn cách nhà bếp, nụ cười trên mặt ông cụ Lâm bỗng chốc biến thành biểu cảm ghét bỏ.

Trong sự ghét bỏ này, còn giấu chút ghen tị.

Ông cụ Lâm nhìn chiếc áo khoác bình thường trên người mình, so sánh với "Cậu Bé Bọt Biển" và "Patrick Star" trên người của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt, trong lòng thầm oán trách quản gia Chu một trận.
Bình Luận (0)
Comment