Chương 158: Chương 158
Chương 158: Chương 158Chương 158: Chương 158
Ban đầu ông cụ định trực tiếp mặc chiếc áo thun "anh Bạch tuộc"”, nhưng đến lúc trước khi ra khỏi nhà, Chu Hưng lo lắng ông cụ mặc ít lúc về sẽ bị cảm lạnh, nên đã khuyên ông mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo thun "anh Bạch Tuộc”.
"Quý khách muốn ăn gì?" Tiếng nói của Lâm Mạt Mạt cắt ngang ánh mắt của ông cụ Lâm và Lâm Trình.
"À?" ông cụ Lâm quay đầu lại, hỏi: "Ở đây cháu có những món nào?"
"Hôm nay nhà chúng cháu có rất nhiều nguyên liệu tươi mới, ông có thể chọn bất kỳ món nào, ba cháu đều có thể làm."
"Vậy à..." Ông cụ Lâm nghe vậy, liếc nhìn Lâm Trình một cái: Đối với câu nói "ba cháu có thể làm bất cứ món nàó của bé, ông cụ có chút nghi ngờ.
"Bắp hạt điều, cà tím xào thịt, bún thịt xào có thể làm được không?"
Lâm Mạt Mạt đối chiếu những món ăn mà ông cụ Lâm gọi với nguyên liệu trong nhà mình, nghĩ nghĩ một chốc, gật đầu: "Có thể."
“Thịt kho, sườn kho tương, cá hoa thì sao?"
"Dạ dạ, có thể."
Nghe vậy, ông Lâm dường như rất hài lòng, gật đầu lại nói tiếp: "Được, được, tiếp tục là thịt nhồi bao tử, miến xào..."
"Khu khụ."
Chưa kịp nói xong, ông cụ Lâm đã bị tiếng ho của Chu Minh ở bên cạnh cắt ngang.
"Sao vậy?" Ông cụ Lâm bất mãn nhìn Chu Minh.
"Lão gia, kiềm chế một chút...' Chu Minh thấp giọng nhắc nhở ông cụ Lâm nên khiêm tốn một chút.
Ông cụ gọi nhiều món như vậy, trong lòng Chu Minh cảm thấy hơi xấu hổ: cậu đương nhiên biết lão gia mình đến gọi nhiều món như vậy là để giúp Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt hoàn thành nhiệm vụ của tuần này, nhưng những người không biết chuyện này, nhìn bộ dạng của ông cụ như vậy, không chừng lại nghĩ ông cụ đến đây để phá đám.
Quả nhiên, Chu Minh không đoán sai.
Trong phòng livestream, khi xem tới đoạn này, trong khu vực bình luận nhảy ra không ít bình luận chỉ trích.
[Chỉ có hai người mà gọi nhiều món thế?]
[Hơn nữa tất cả đều là món khó, Lâm Trình có thể làm được hết sao?]
[Ông cụ này có phải đến gây chuyện không vậy?] [Có thể là đối thủ cạnh tranh cho người đến phá. |...
Ở phía bên này.
Lâm Mạt Mạt nhìn một loạt món ăn trên cuốn sổ nhỏ một cái, sau đó nhìn hai vị khách hàng trước mặt, nhắc nhở: "Nếu hai người muốn, thì nên chọn hai món và một canh thôi, quá nhiều sẽ lãng phí."
Ngừng một chút, Lâm Mạt Mạt tỏ vẻ tự hào: "Thức ăn ở nhà chúng cháu ăn rất no."
Nghe vậy, ông cụ Lâm không quan tâm xua tay cười: "Không nhiêu, không nhiều, nhà ông nhiều người, ăn không hết vẫn có thể đóng gói mang về."
Sau khi nói xong, ông cụ Lâm vuốt vuốt cằm, nói: "Ông đang suy nghĩ tiếp... Gà Cung Bảo, sườn xào chua ngọt, đậu hũ tiên nhân..."
Ông cụ Lâm còn muốn gọi thêm vài món đắt tiền nữa, nhưng lúc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cảnh báo của Lâm Trình, ông cụ Lâm lập tức chùn bước.
"Ừm, những món ông gọi trước đó thì thôi đi, cho một dĩa bắp cải trắng xào, một con cá hấp, một nồi canh bí đao thịt bằm là được rồi."
"Được ạ! Xin vui lòng chờ một chút, chúng cháu sẽ cố gắng mang món lên cho quý khách sớm nhất." Lâm Mạt Mạt ghi lại những món mà ông cụ Lâm vừa gọi cuối cùng, chạy vào bếp, đưa cho Lâm Trình.
Ông cụ Lâm ngồi ở chỗ đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lâm Mạt Mạt, miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Tiểu Mạt Mạt nhà chúng ta ngoan quá đi..."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của ông cụ Lâm, Chu Minh ở bên cạnh thay ông cụ xoa bóp, sợ ông cụ sẽ tình vặn cổ mình. ....
Lâm Mạt Mạt pha một ấm trà cho khách.
Nhìn Lâm Mạt Mạt cẩn thận bưng đầy một bình trà nóng đi về phía bên này, ông cụ Lâm bỗng nhiên trở nên lo lắng: Một bình trà lớn như vậy, trong đó toàn nước nóng 70-80 độ, nếu không cẩn thận thì Tiểu Mạt Mạt nhà ông bị bỏng thì saol
Sau khi nghĩ như vậy, ông cụ Lâm không thể ngồi yên, chuẩn bị đứng dậy bưng lấy bình trà giúp Lâm Mạt Mạt.
May mà Chu Minh ở bên cạnh giữ ông cụ Lâm lại.
Chu Minh im lặng chỉ vê mấy cái camera trong cửa hàng, nhắc ông cụ nên khiêm tốn, đừng để lộ ra.
Thấy vậy, ông cụ Lâm chỉ có thể ngồi trở lại.
Mặc dù vậy, nhưng ông cụ vẫn luôn dõi theo ấm trà trong tay Lâm Mạt Mạt, lo lắng không thôi.
Chỉ đến khi thấy Lâm Mạt Mạt an toàn đặt bình trà lên bàn, tim ông cụ Lâm mới thoáng nhẹ nhõm. "Xin mời các vị dùng trà." Lâm Mạt Mạt đặt bình trà lên bàn, sau đó lần lượt đưa cho ông cụ Lâm và Chu Minh mỗi người một tách.
"Được rồi, rất cảm ơn cháu, ngồi xuống nghỉ chút đi." Ông cụ Lâm lo lắng nói với Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt lại lắc đầu mỉm cười với đối phương nói: "Không sao ạ, cháu không mệt, nếu có gì cần cứ gọi cháu."