Chương 159: Chương 159
Chương 159: Chương 159Chương 159: Chương 159
Sau khi nói xong, Lâm Mạt Mạt chuẩn bị rót trà cho ông cụ Lâm và Chu Minh, nhưng ông cụ Lâm lại chặn lại: "Để ông làm được rồi, cẩn thận đừng bị bỏng, để ông tự làm."
Nhìn ánh mắt của ông cụ Lâm, Chu Minh nhanh chóng cầm lấy bình trà trên bàn, rót trà cho ông cụ.
Thấy ở đây không cần mình làm gì, Lâm Mạt Mạt lặng lẽ rút lui sang một bên. ...
Ở phía bên này, ông cụ Lâm cầm tách trà trong tay, thổi thôi một chút, vui vẻ nhấm nháp.
Nhìn ông cụ Lâm hưởng thụ tách trà với vẻ mặt thỏa mãn như vậy, khoé miệng của Chu Minh giật giật một cái, trong lòng thâm nói: Ngày thường lão gia uống trà có bao nhiêu cẩn thận, trợ lý nhỏ như cậu biết rất rõ, trà phải là loại tốt nhất, bình trà và tách trà phải đi đôi nhau, nếu chênh lệch nhiệt độ một chút cũng có thể khiến ông cụ khó tính này cằn nhằn mãi không thôi.
Tách trà này, cơ bản chỉ là chút lá trà rẻ tiền, không ngờ ông cụ vẫn uống ngon lành như vậy. ...
Trong bếp, Lâm Trình nhanh chóng hoàn thành hai món và một canh mà ông cụ Lâm yêu câu. Vì lo lắng Lâm Mạt Mạt sẽ bị bỏng, nên việc bưng đồ ra bàn thường do Lâm Trình đảm nhận, không để Lâm Mạt Mạt làm.
Lâm Trình mang đồ ăn và đặt lên bàn trước mặt ông cụ Lâm. Nhìn thấy Lâm Trình bưng đồ ăn đến gần, Chu Minh theo bản năng muốn đứng lên, nhưng khi ý thức được đang trong quá trình ghi hình, cậu nhanh chóng ngồi trở lại.
Nhưng mà, suốt quá trình đó, Chu Minh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Cho đến khi Lâm Trình đặt cái tô canh bí đao thịt bằm cuối cùng xuống, rời đi, Chu Minh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó múc cơm đưa đũa cho ông cụ.
"Ăn thôi, cậu cũng ăn đi." Ông cụ Lâm bưng bát, nói với Chu Minh.
Nghe thế, nhưng Chu Minh vẫn không nhúc nhích.
Món ăn do ông chủ tự tay làm... Nhân viên quèn như cậu nuốt không trôi.
"Không sao, khi tôi đến đã ăn rồi, lão gia ăn đi." Chu Minh nhìn ông cụ Lâm, nói.
Đây có lẽ là lân đầu tiên ông cụ Lâm ăn đồ do đại thiếu gia nấu.
Mặc dù trên mặt ông cụ Lâm không có biểu cảm gì, nhưng dựa theo hiểu biết của Chu Minh về ông cụ, chắc chắn ông cụ đang rất vui vẻ, chỉ là giả vờ không cảm xúc mà thôi.
Ông cụ Lâm không nói nữa, bắt đầu ăn.
Ông cụ ăn miếng thịt cá đầu tiên, khi cho vào miệng, ông cụ nhăn mặt. "Sao lại nhạt như vậy?"
"Món ăn nhạt như thế này, khách có thích ăn không?" Ông cụ Lâm phàn nàn tiếp. Trong lòng còn đang nghĩ: sau đó sẽ không có khách đến ăn vì đồ ăn không hợp khẩu vị, rồi không kiếm được tiền, rồi Tiểu Mạt Mạt nhà chúng ta sẽ phải chịu khổ với thằng nhóc thúi kia.
Nghĩ vậy, ông cụ Lâm thầm lo lắng cho hai người bọn họ.
Nghe ông Lâm nói thầm, Chu Minh liếc nhìn nhà bếp một cái, nhỏ giọng hỏi ông cụ Lâm: "Lão gia quên rồi à, bác sĩ đã nói ngài nên ăn nhạt, ít muối, ít đường, ít dầu."
Món ăn của đại thiếu gia rõ ràng là dựa theo yêu cầu của bác sĩ, làm riêng cho lão gia.
Nghe Chu Minh nói vậy, trong lòng ông cụ Lâm cảm thấy thoải mái, gật đầu.
Chỉ là, một giây sau đó, ông cụ Lâm dừng đũa lại.
"Lão gia, sao vậy, còn vấn đề gì nữa sao?" Chu Minh nghi hoặc hỏi.
"Chưa thể ăn được." Ông cụ Lâm nói, sau đó ông cụ lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho Chu Minh: “Chụp cho tôi một bức ảnh trước đi."
"Để ý góc chụp, chỉ cần chụp tôi và đĩa đồ ăn là được." Ông cụ Lâm nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Nghe vậy, Chu Minh ngay lập tức hiểu ý của ông cụ: không cần phải nghĩ, ông cụ Lâm muốn cậu chụp ảnh để tối nay khoe trên vòng bạn bè.
Ngay cả dòng trạng thái Chu Minh cũng đã nghĩ xong, đó sẽ là: [Cháu trai lớn nhà tôi đã đặc biệt làm đồ ăn cho tôi. |
Nếu có ai đó để lại bình luận, ông cụ Lâm có thể sẽ trả lời: [Tôi đã nói không cần rồi, nhưng nó vẫn muốn tự mình nấu cho tôi. |
Chu Minh chụp ảnh xong, ông cụ Lâm lại xem lại một lân nữa, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt mang đĩa đậu phộng tới cho hai người.
"Đây là quà tặng miễn phí mà chúng cháu tặng nhân dịp khai trương. Nếu ông thấy đồ ăn nhà chúng cháu ngon, lần sau ông có thể đến nữa." Lâm Mạt Mạt nói với ông cụ Lâm và Chu Minh.
Một dĩa đậu phộng rang bình thường, nhưng trong mắt ông cụ Lâm, nó là hạt đậu vàng, vì đây là quà cháu chắt ông cụ tặng.