Chương 160: Chương 160
Chương 160: Chương 160Chương 160: Chương 160
Nhìn Lâm Mạt Mạt, ông cuh Lâm hầu như không thể nhịn được mà cười, liên tục nói "tốt".
Vừa nói ông cụ Lâm vừa lấy một viên kẹo ở trong túi đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Lâm Mạt Mạt: 'Ông có kẹo ở đây, cho cháu."
Nhìn thấy đối phương cho kẹo, Lâm Mạt Mạt theo bản năng lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ông, ông không cần phải cho cháu kẹo đâu."
Mặc dù Lâm Mạt Mạt từ chối nhưng ông cụ Lâm vẫn cố chấp nhét kẹo vào tay bé.
"Cầm đi, cháu đã tặng ông đậu phộng rang mà? Coi viên kẹo này đổi đậu của cháu là được rồi." Ông cụ Lâm cười nói với Lâm Mạt Mạt.
Nhìn ông cụ Lâm vui vẻ như vậy, Lâm Mạt Mạt không thể từ chối ý tốt của đối phương, chỉ có thể nói "Cảm ơn" lần nữa, nhận viên kẹo mà ông cụ Lâm cho.
Cầm viên kẹo mà ông cụ Lâm cho, Lâm Mạt Mạt chạy vào nhà bếp, đến trước mặt Lâm Trình.
"Ba ba ơi."
"Hửm?"
"Viên kẹo này là ông lão ở ngoài cho con." Lâm Mạt Mạt đưa viên kẹo cho Lâm Trình, tiếp tục nói: 'Con không thể từ chối, nên...
"Cái này, con không biết có thể ăn không."
Không thể nhận đồ từ người lạ, đặc biệt là đồ ăn, Lâm Mạt Mạt biết rất rõ điều này.
Nhìn Lâm Mạt Mạt rối rắm, Lâm Trình đoán được suy nghĩ trong lòng bé, khẽ cười, hỏi: "Vậy con có nghĩ ông cụ đó giống người xấu không?”
Đối diện với câu hỏi của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Con chỉ cảm thấy ông ấy hơi là lạ thôi."
- Người ta vào nhà chỉ nhìn bé, chỉ cười với bé, còn cho bé kẹo.
Tình huống như vậy, trước đây Lâm Mạt Mạt chưa từng gặp phải.
Im lặng một chút, Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng nói: "Nhưng con cảm thấy ông ấy không phải người xấu."
Mặc dù dáng vẻ của ông cụ hơi dữ dẫn, nói chuyện hay cười cũng trông rất nghiêm túc, nhưng Lâm Mạt Mạt không cảm nhận được đối phương có ác ý.
Ngược lại, nhìn ông cụ cười với mình, Lâm Mạt Mạt còn cảm thấy gần gũi hơn.
Ngoài nhà bếp, khu vực ăn.
Mặc dù ông cụ Lâm đang tập trung ăn cơm nhưng vẫn không thể nhịn được mà vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe đoạn đối thoại của cha con trong nhà bếp, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Cho đến khi nghe thấy Lâm Mạt Mạt nói mình không phải người xấu, ông cụ Lâm mới yên tâm.
Tâm trạng vui vẻ, đồ ăn nhạt nhẽo trước mặt cũng trở nên ngon miệng hơn rất nhiều.
Ở phía bên này, sau khi nghe Lâm Mạt Mạt nói vậy, Lâm Trình cười nhẹ, bóc vỏ kẹo ra, đưa nó vào miệng Lâm Mạt Mạt.
Khi viên kẹo chạm vào đầu lưỡi, hai mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên, khuôn mặt tràn đây ngạc nhiên.
"Ngon không?" Lâm Trình hỏi.
“Dạ, ngon!" Lâm Mạt Mạt nói.
Viên kẹo này bên ngoài có một lớp đường mỏng, khi cắn vào sẽ vỡ ra, bên trong là một viên kẹo mềm dẻo có vị trái cây, ở giữa còn có một lượng lớn nước trái cây vị dứa.
Đây chắc chắn là viên kẹo ngon nhất mà Lâm Mạt Mạt từng ăn!
"Ba ơi, ba cũng ăn đi."
"Được rồi." Lâm Trình cười.
Mùi vị của viên kẹo này anh đã rất quen thuộc.
Đây là loại kẹo truyền thống do nhà của mẹ Lâm Trình sản xuất khi còn nhỏ, Lâm Trình rất thích ăn loại kẹo này.
Chỉ là bây giờ, tìm mua loại kẹo này nữa không dễ nữa.
Không ngờ ông cụ Lâm vẫn còn nhớ đến nó.
Ông cụ Lâm ngồi mãi không chịu đi, vẫn còn muốn ở đó, cho đến khi Chu Minh phát hiện ánh mắt mà Lâm Trình nhìn qua, hiểu ý, nhỏ giọng nhắc nhở ông cụ Lâm: "Lão gia, chiêu nay không phải ngài có hẹn chơi cờ với Tiền lão gia sao, bây giờ chúng ta nhanh chóng quay lại thì vẫn đến kịp."
Nghe Chu Minh nói, ông cụ Lâm không để ý, chỉ tùy ý xua tay: "Lão Tiền đó, để ông ấy đợi đi.'
Lúc trước ông cụ Lâm hẹn ông cụ Tiền chỉ vì muốn khoe chắt nữ của mình, chứ cờ chẳng quan trọng gì.
Nghe vậy, Chu Minh dở khóc dở cười, lại nói: "Không phải ngài còn phải về nhà uống thuốc sao?"
"Hơn nữa,' dừng lại một chút, Chu Minh lại nói bóng nói gió: "Quán này hình như buổi trưa sắp đóng cửa nghỉ ngơi rồi, nếu chúng ta tiếp tục ở đây, sẽ ảnh hưởng đến chủ quán nghỉ ngơi."
Quả nhiên, những câu sau của Chu Minh rất có tác dụng. Nghe thấy sẽ làm phiền giấc ngủ của cháu chắt nhà mình, ông cụ Lâm dứt khoát trả tiền rời đi.
Chỉ là khi đi, ông cụ Lâm còn quay đầu nhìn lại vài lần, cảm thấy rất tiếc nuối.
Rời khỏi quán ăn nhỏ.
Khi ông cụ Lâm chuẩn bị lên xe, Lâm Mạt Mạt đã đuổi theo, trong tay vẫn còn cầm một túi thức ăn.