Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Chương 161

Chương 161: Chương 161 Chương 161: Chương 161Chương 161: Chương 161

"Ông ơi, ba cháu thấy ông không ăn nhiều, nên giúp ông đóng gói những món trên bàn lại rồi." Lâm Mạt Mạt nói.

"Nhà chúng cháu dùng nguyên liệu tươi tốt, còn sạch sẽ, các ông có thể mang về ăn tối, không lãng phí." Lâm Mạt Mạt nói, đồng thời đưa túi thức ăn đã đóng gói trong tay cho ông cụ Lâm.

Buổi trưa này, Chu Minh đã không dám ăn. Còn ông cụ Lâm, vì đã già nên dạ dày cần được chú ý cẩn thận, hơn hết là ông cụ quá tập trung vào Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt, nên cũng không có tâm trí để ăn. Vì thế, trên bàn còn lại khá nhiều đồ ăn.

Nhìn hai hộp thức ăn đã đóng gói trước mặt, ông cụ Lâm giật mình.

"Chẳng lẽ tên nhóc đó vẫn còn nhớ lần trước tôi bảo nhà bếp đóng gói đồ ăn cho nó, nên lần này mượn cơ hội trả đũa." Ông cụ Lâm nhỏ giọng nói với Chu Minh.

Lần trước khi Lâm Trình trở vê nhà họ Lâm, ông cụ Lâm không gặp được Lâm Mạt Mạt, cảm thấy không vui, liền bảo nhà bếp tịch thu lại món tráng miệng đã chuẩn bị cho hai người. Sau đó, đóng gói đồ ăn thừa đưa cho Lâm Trình mang đi.

Vấn đề là, những gì ông cụ đóng gói cho anh đều là những món chưa ăn, còn chưa động đũa, còn những gì anh đóng gói lại cho ông cụ Lâm chính xác là đồ ăn thừal

Chu Minh ở bên cạnh lén cười, nhìn Lâm Mạt Mạt một cái, sau đó giải thích với ông cụ Lâm: "Cháu trai nhà ngài mượn cớ đóng gói thức ăn để bảo tiểu thư đến giao cho ngài đấy."

Dù sao thì, ai cũng có thể thấy được ông cụ Lâm đối với Lâm Mạt Mạt có bao nhiêu thích.

"Vậy nó cũng không biết nấu thêm hai món để tôi mang về." Ông cụ Lâm giả bộ không hài lòng nói, nhưng ý cười trong mắt ông cụ không thể giấu được.

Ông cụ Lâm thỏa mãn gật đầu chuẩn bị nói gì đó, nhưng bỗng thấy Lâm Mạt Mạt nhìn mình chằm chăm.

Trong lòng ông cụ Lâm cảm thấy căng thẳng, liếc mắt nhìn Chu Minh một cái, trong lòng vẫn đang tự hỏi có khi nào Lâm Mạt Mạt đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện nho nhỏ vừa rồi của họ rồi không.

Chắc là không thể đâu.

Ông cụ Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, Lâm Mạt Mạt lại "A' lên một tiếng, chỉ vào cái áo thun bên trong áo khoác của ông cụ Lâm, hỏi: "Cái áo bên đó có phải là của anh Bạch Tuộc không ạ?”

Chiếc áo màu xanh xám này rất đặc biệt, mặc dù bị áo khoác che mất một nửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy, cái đầu tròn tròn của anh Bạch Tuộc. "Ah, cái này à, là anh Bạch Tuộc." ông cụ vừa nói vừa mở khóa áo khoác.

Ông cụ Lâm còn đang suy nghĩ làm sao giải thích câu chuyện về anh Bạch tuộc cho Lâm Mạt Mạt, thì thấy Lâm Mạt Mạt cười tươi, vui vẻ nói: "Trùng hợp quá đi! Áo của chúng ta là cùng một bột”

"Ông nhìn này, áo của cháu là Cậu Bé Bọt Biển!" Lâm Mạt Mạt giơ áo phông trên người mình ra, nói với ông cụ Lâm, sau đó bé dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Còn áo của ba cháu là Patrick Star."

"Anh Bạch Tuộc sống ở giữa Cậu Bé Bọt Biển và Patrick Star."

"Rất đẹp." Ông cụ Lâm khen ngợi. Trong mắt ông cụ, em bé xinh đẹp nhất chắc chắn là cháu gái ngoan của mình, mặc gì cũng đẹp.

Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt cười thích thú: "Cháu cũng thấy nó rất đẹp."

"Đúng rồi, ông ơi, áo thun của ông cũng mua ở chợ đêm trên Đường Trường Minh Nam phải không ạ?" Lâm Mạt Mạt hỏi tiếp.

"Ừm... Ông không rõ lắm." Ông cụ Lâm thật thà trả lời.

Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt gật đầu sau đó nói với ông cụ Lâm: "Áo của cháu và ba cháu đều được mua ở chợ đêm đó. Vốn dĩ người bán muốn bán 19 tệ một cái, sau đó chúng cháu mặc cả xuống còn 30 têh hai cái, chỉ có 15 một cái mà thôi."

Như thể cuối cùng cũng đã tìm thấy người bạn cùng sở thích thẩm mỹ với mình, Lâm Mạt Mạt vui vẻ chia sẻ trải nghiệm mua sắm của mình với ông cụ Lâm.

"Áo ở đó rất rẻ còn đẹp nữa, lần sau nếu ông muốn mua áo nhe này, có thể đi đến đó mua."

"Được, được." Ông Lâm cười gật đầu.

Chu Minh ở phía sau, lúc này trong đầu chỉ toàn câu nói của Lâm Mạt Mạt "15 tệ": 15 tệ... Cái áo "anh Bạch Tuộc" trên người ông cụ Lâm đã gần bằng một nửa tháng lương của cậu ái

Lúc này, nói đến đến giữa chừng, Lâm Mạt Mạt đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn ông cụ Lâm, trong mắt ngoại trừ sự kỳ quái, còn có chút tò mò.

"Sao vậy?" Chu Minh ở bên cạnh ông cụ Lâm hỏi Lâm Mạt Mạt.
Bình Luận (0)
Comment