Chương 167: Chương 167
Chương 167: Chương 167Chương 167: Chương 167
"Rõ ràng là mình còn một nửa chưa làm xong..." Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng nói với chính mình.
Cho đến khi nhận ra chữ viết tay trên phân nửa số thẻ còn lại là của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt mới hiểu, bé vui vẻ hạnh phúc chạy đến gần Lâm Trình đang bận rộn trong nhà bếp.
"Ba ba, tất cả cái này đều là do hôm qua ba giúp con làm xong phải không?” Lâm Mạt Mạt hỏi Lâm Trình.
"Ừm." Lâm Trình gật đầu.
"Cảm ơn ba bai"
Dừng một chút, sau đó Lâm Mạt Mạt lại dò hỏi Lâm Trình một lần nữa: "Hôm nay con có thể đến con đường xa hơn để phát thêm thẻ cơm hộp không ạ?"
Lâm Trình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Mạt Mạt, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý, nói: "Được."
Nhưng mà, lần này Lâm Trình không yên tâm để Lâm Mạt Mạt đi một mình, cho nên anh bổ sung thêm một câu: "Đợi lát nữa ba làm xong mọi việc, chúng ta sẽ cùng đi."
"Dạ." Mạt Mạt giúp Lâm Trình dọn dẹp nhà bếp khu vực dùng bữa bên ngoài thật sạch sẽ, sau đó hai người cùng nhau đi ra đường lớn để phát thẻ cơm hộp ở các khu dân cư, và các con đường gân phố Lục Minh.
Có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, lần Lâm này Mạt Mạt phát thẻ cơm hộp nhanh hơn rất nhiều —— trước giờ ăn trưa, bé đã phát hết một đống thẻ mà mình chuẩn bị.
Trưa đến, vẫn giống như hai ngày trước, trong quán lần lượt có khách đến.
Khi đã tiếp đón xong bàn khách cuối cùng, Lâm Mạt Mạt bắt đầu ôm điện thoại, vô cùng mông đợi chờ khách gọi điện đặt đồ ăn.
—— Nhờ các khách quen và các đối tượng mới từ việc phát thẻ cơm hộp, suốt buổi trưa hôm đó, Lâm Mạt Mạt gần như liên tục nhận được điện thoại đặt đồ ăn, số đơn hàng gấp đôi so với ngày trước.
Trong quán.
Nhìn một chồng đơn thật dày, bên cạnh còn có 3 chồng cơm họp do Lâm Trình chuẩn bị sẵn, Lâm Mạt Mạt mới thực sự ý thức được sự "khắc nghiệt" của việc giao đồ ăn.
"Ba ba... Nhiều đơn như vậy, có khi nào chúng ta không thể giao hết không?" Mạt Mạt nhíu mày, vẻ mặt lo lắng hỏi Lâm Trình.
"Sẽ không đâu." Lâm Trình khẳng định, sau đó anh dừng lại một chút, nói thêm: "Hôm nay chúng ta đi giao hàng bằng xe." Nghe Lâm Trình nói đến chữ "xe", sắc mặt của Lâm Mạt Mạt lập tức sáng lên: "Đi giao bằng xe? Ba ba đang nói đến chiếc xe của nhà chúng ta ạ?”
"Ừm." Lâm Trình gật đầu.
"Đi thôi, bưng những hộp cơm này lên xe, sau đó chúng ta xuất phát."
"Dạt"
Cả hai đến con hẽếm đang đậu xe, nhìn chiếc xe nhà mình ở ngay trước mắt, sau đó nghĩ đến việc họ có thể lái chính chiếc xe của riêng mình ra ngoài, trong lòng Lâm Mạt Mạt lập tức kích động.
Sau khi đặt những hộp đồ ăn vào đúng vị trí, chưa đợi Lâm Trình nói gì, Lâm Mạt Mạt đã cực kỳ tự giác chạy lên xe ngồi, tự, mình thắt dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Nhìn vẻ mặt vui mừng hưng phấn của Lâm Mạt Mạt, khoé miệng của Lâm Trình cong lên một cái.
Khác với sự hưng phấn của con gái mình, bên ngoài trông Lâm Trình rất bình tĩnh, hoàn toàn không để Lâm Mạt Mạt biết được, trước đó anh đã mất gần nửa đêm mới sửa xong chiếc xe này.
Đương nhiên, để không làm bé tham tiền nhà mình đau lòng, Lâm Trình cũng không nói với bé, chỉ vì để sửa chiếc xe này mà bọn họ đã tốn hơn 4 nghìn tệ. ...
Tốc độ lái xe nhanh hơn đi bộ rất nhiều.
Cả hai nhanh chóng đến địa điểm giao hàng đầu tiên.
Đây là một cửa hàng in ấn bên đường, chủ ở đây đã đặt quán ăn của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt 3 hộp cơm tự chọn.
Lâm Trình lái xe vào khu vực đậu xe ở trước cửa hàng in ấn, còn Lâm Mạt Mạt mang 3 hộp cơm có đánh số sẵn, bước xuống xe giao tới cửa hàng.
Chủ cửa in ấn nhận hộp cơm từ tay Lâm Mạt Mạt, theo bản năng nhìn vào đồng hồ, cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
"Hôm nay nhà em giao đúng giờ đấy nhỉ." chủ cửa hàng mỉm cười nói với Lâm Mạt Mạt.
Ngày hôm qua, cô cũng đặt ba suất cơm từ cửa hàng này, thời gian giao hàng trễ hơn thời gian cô đặt mất gân 10 phút.
Còn hôm nay, không chỉ giao đúng giờ, mà còn giao sớm hơn vài phút so với thời gian đã đặt trước.
Nghe chủ cửa hàng in ấn nó vậy, Lâm Mạt Mạt cũng mỉm cười đáp lại, giải thích: "Vì nhà chúng em có xe nên giao hàng nhanh hơn đó ạ.'
Nói xong, Lâm Mạt Mạt còn kiêu ngạo chỉ vào chiếc xe của nhà bọn họ ở sau lưng.