Chương 170: Chương 170
Chương 170: Chương 170Chương 170: Chương 170
Ở hàng ghế trước, Chu Kỳ thông qua gương hậu nhìn hai cha con phía sau, trong lòng cậu cũng không nhịn được dâng lên một chút xúc động.
So với sự tương tác giữa Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt trong chương trình, đặc biệt là ở kỳ đầu tiên, thì bây giờ rõ ràng đã tự nhiên, thân thiết hơn nhiều, trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều khán giả cũng nói "chương trình này đã giúp ba ba học cách chăm sóc con mình", nói "chương trình là hành trình biến hình của ba ba”.
Lúc đầu Chu Kỳ còn nghĩ sau khi chương trình chính thức được phát sóng, Lâm Trình đã xem màn thể hiện của các nhóm khác, vì để tăng hiệu quả chương trình nên anh đã cố gắng thể hiện giống một người cha hơn, nhưng không ngờ mối quan hệ "cha con" giữa hai người họ lại thật sự tốt như vậy.
"Giá mà thực sự là cha con thì tốt rồi..." trong lòng Chu Kỳ thầm nghĩ: trước đó cậu nghe Trần Vũ nói Lâm Trình hình như có ý định muốn nhận nuôi Lâm Mạt Mạt, lúc này, Chu Kỳ lại cảm thấy có một chút mong đợi. ...
Xe nhanh chóng đến bên ngoài khu cư dân cũ nơi Lâm Mạt Mạt và Lưu Thúy Phương sống.
Các tòa nhà cũ được xây san sát nhau, xe không thể đi vào, nên Chu Kỳ buộc phải đỗ xe bên lề đường ở ngoài khu cư dân.
Anh nói với Chu Kỳ: "Cậu về công ty trước đi, không cần đợi tôi."
Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt cùng nhau xuống xe.
Thấy Lâm Trình không rời đi ngay, trong lòng Lâm Mạt Mạt cảm thấy rất vui vẻ, kéo Lâm Trình đi vào khu cư dân.
"Ba, đây là nơi con và bà sống." Lâm Mạt Mạt chỉ vào tòa nhà cũ phía trước, giới thiệu cho Lâm Trình.
Cả hai đi vào khu cư dân, Lâm Mạt Mạt như một người hướng dẫn viên bắt đầu giới thiệu cho Lâm Trình.
"Phía bên này, chỗ chúng ta đang đi là đường lớn, bên kia còn có một con đường nhỏ, trước đây con vẫn đi qua con đường nhỏ đó để đi học."
"Còn chỗ đó, từ cái hẻm nhỏ đó rẽ vào, đó là tiệm bánh bao mà con đã nói với ba, ông chủ và bà chủ đều rất tốt bụng."
"Chỗ đó, những thiết bị tập thể dục đó, là mọi người trong khu phố lắp đặt vào năm ngoái, mặc dù không ở dưới tòa nhà của này, nhưng người ở đây đều có thể sử dụng."
"A, còn cái cây kia, mặc dù chỉ còn một nửa, nhưng vào mùa thu vẫn sẽ có quả.'...
Nghe Lâm Mạt Mạt vui vẻ giới thiệu từng thứ một, Lâm Trình lặng lẽ quan sát nơi bé đã sống trước đây, tâm trạng phức tạp. Cho đến khi đi qua một ngõ nhỏ khác, đi đến trước một số tòa nhà nhỏ liền kê, Lâm Mạt Mạt cảm thấy phấn khích, chỉ vào một trong số đó, nói to với Lâm Trình: "Ở đây, ở đây, nhà con ở trong tòa nhà này."
"Ở đó, tầng ba trên kia, giữa hai cửa sổ đó là nhà của con và bà." Lâm Mạt Mạt lại chỉ vào một hướng giữa tâng ba, nói với Lâm Trình.
Nhưng mà, vì căn nhà mà bé và Lưu Thúy Phương sống chỉ có một phòng đơn, nằm giữa hai căn nhà khác, không có cửa sổ nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy nhà của họ.
Như thể nhớ ra cái gì đó, cảm xúc vui vẻ trên mặt Lâm Mạt Mạt bỗng cứng lại, bé nhìn chằm chằm vào Lâm Trình, có chút do dự.
"Sao vậy?" Thấy Lâm Mạt Mạt đột nhiên im lặng, Lâm Trình nhẹ giọng hỏi.
"Chỉ là..."
"Hửm?" Lâm Trình kiên nhẫn nhìn Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt cúi đầu vò tay, nói nhỏ: "Nơi con đang ở có thể không tốt lắm..."
Trước đó, vì quá vui mừng, nên đến khi tới trước cửa nhà, Lâm Mạt Mạt mới ý thức được nơi bé và bà đang sống, đối với Lâm Trình mà nói, có thể sẽ quá nhỏ, quá tồi tàn, hơn nữa bé sợ anh sẽ không thích đến nơi như thế.
Nghe những lời của Lâm Mạt Mạt, nhìn thấy vẻ lo lắng e ngại trên mặt bé , Lâm Trình cảm thấy đau lòng, lại đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Lâm Mạt Mạt, dịu giọng nói: "Không sao, trước đây lúc ghi hình chúng ta đã sống trong căn nhà như thế này rôi mà?"
"Nhà con có lẽ còn không bằng cái đó...' Lâm Mạt Mạt lẩm bẩm một câu, nhưng mà, nhiệt độ từ lòng bàn tay của Lâm Trình truyền đến trên đỉnh đầu khiến sự lo lắng trong lòng bé giảm đi một phần.
Lâm Mạt Mạt dẫn Lâm Trình đi vào hành lang.
Hành lang vừa hẹp vừa dài, vì có ít ánh sáng mặt trời chiếu vào, nên dù là mới buổi chiều nó cũng khá tối tăm.
Lâm Mạt Mạt chạy đến trước mặt Lâm Trình, nhón chân, kéo sợi dây đèn bên góc tường, bật đèn trong hành lang lên.