Chương 173: Chương 173
Chương 173: Chương 173Chương 173: Chương 173
Đối mặt với Lưu Thúy Phương và Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình ôm mọi trách nhiệm lên người mình.
Thực tê thứ làm Lâm Trình mất tỉnh táo không phải là rượu, mà là thứ gì đó trong rượu - Lúc đó, chức năng cơ thể của Lâm Trình không có gì bất thường, nhưng ý thức lại không thể kiểm soát cơ thể, cũng hoàn toàn không nhận thức được những chuyện đã xảy ra. Cho nên, vào sáng hôm sau, Lâm Trình ý thức có gì đó không đúng, nhưng cũng thể nghĩ tới mình thế mà lại có một đứa con.
Còn về việc ai đã động tay động chân...
Trước mắt, Lâm Trình đã tra ra được người đại diện trước đây của anh, nhưng mối quan hệ phía sau thì phức tạp hơn nhiều.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Lâm Trình lóe lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi nghe lời giải thích của Lâm Trình, Lưu Thúy Phương dường như tin lời anh nói.
"Vậy, vậy mẹ của Mạt Mạt ở đâu?”
"Cô ấy là một người hâm mộ của tôi." Lâm Trình trả lời rất đơn giản.
Mặc dù từ đầu Lâm Trình không có ý định giấu sự thật về thân thế của Lâm Mạt Mạt, cũng như mối quan hệ ruột thịt giữa hai người, nhưng trước mặt con gái, Lâm Trình không muốn bé cảm thấy mình được sinh ra là một chuyện không mong muốn, một chuyện sai lầm. Cho nên, Lâm Trình đã giấu đi một số chỉ tiết nhỏ.
Nghe vậy, Lưu Thúy Phương gật đầu cĩng không hỏi thêm.
Cả hai im lặng một lúc, sau đó Lưu Thúy Phương mới lần nữa mở miệng hỏi Lâm Trình với vẻ mặt căng thẳng: "Cho nên, cậu đang định đưa Mạt Mạt đi đúng không?"
"Điều kiện sống và môi trường học tập hiện tại của con bé không thuận lợi cho sự phát triển của con bé. Cho nên, là một người ba, tôi muốn cố gắng mang lại cho con bé một gia đình tương đối hoàn chỉnh và một môi trường sống giáo dục tốt hơn."
Nghe vậy, Lưu Thúy Phương lại gật đầu: Lâm Trình là cha ruột của Lâm Mạt Mạt, tìm thấy được con mình, đưa con bé đi thì cũng không có gì sai, hơn nữa thật sự thì Lâm Mạt Mạt cũng cần một môi trường phát triển tốt hơn.
Chỉ là, Lưu Thúy Phương không nỡ xa đứa nhỏ này.
Khi Lưu Thúy Phương còn đang do dự, Lâm Trình lại nói: "Ngoài ra còn một vấn đề khác, đó là vấn đề dưỡng lão của dì."
“Cậu nói tôi?"
Lâm Trình gật đầu nói: "Dì là bà của Mạt Mạt, sau này cũng sẽ như vậy..."
Lâm Trình đã nói ra ý định của mình: anh đã bảo người dọn dẹp lại căn nhà ở Khu Cảnh Dật Uyển, và sắp xếp một bảo mẫu để tiện cho Lưu Thúy Phương chuyển đến đó sống. Đó là một nơi phù hợp để dưỡng lão, hơn nữa nó cũng không xa Tân Giang Nhất Phẩm nơi Lâm Trình đang sống, bà có thể gặp Lâm Mạt Mạt bất cứ lúc nào.
Nghe ý của Lâm Trình, mặc dù tròn lòng cảm động, nhưng Lưu Thúy Phương không dám nhận: "Sao mà tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, quá phiền cậu."
"Không phiền, dì cũng đã nuôi Mạt Mạt 9 năm rồi, chuyện này là chuyện tôi nên làm."
"Tôi cũng không nuôi con bé tốt, luôn để nó theo tôi chịu khổ. -
"Nhưng dì đã cố gắng hết sức của mình để mang đến cho con bé thứ tốt nhất.'...
Lưu Thúy Phương cúi đầu sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
"Để tôi dọn dẹp một chút nữa." Lưu Thúy Phương nói, mặc dù căn nhà này không nhiều đồ, nhưng vẫn có một số thứ đáng để giữ lại.
"Không cần vội." Lâm Trình gật đầu nói.
Lâm Trình lại nhìn vê phía Lâm Mạt Mạt.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt vẫn còn một chút mơ hồ.
Thấy Lâm Trình nhìn qua, Lâm Mạt Mạt không chắc chắn hỏi: "Ba muốn nuôi con ư?”
"Đúng vậy, ba muốn nuôi con." Lâm Trình gật đầu.
Được Lâm Trình khẳng định, trong mắt Lâm Mạt Mạt lóe lên sự vui vẻ.
"Hai ngày này tôi định dẫn Mạt Mạt đi giải quyết vấn đề hộ khẩu." Lâm Trình nhìn sang Lưu Thúy Phương, nói ra kế hoạch của mình.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Lâm Trình vốn dĩ muốn để Lâm Mạt Mạt về chung với anh nhưng trước khi đi, anh để ý đến sự tiếc nuối trong mắt bé, Lâm Trình đã đổi ý.
"Ngày mai bá đến đón con." Lâm Trình nói với Lâm Mạt Mạt.
Quả nhiên, sau câu nói này, mắt Lâm Mạt Mạt lại sáng lên: "Dạ được!"
"Ba, con tiễn ba!" Thấy Lâm Trình chuẩn bị đi, Lâm Mạt Mạt chạy theo.
Hai người đi trong con hẻm nhỏ của khu dân cư, nhưng Lâm Mạt Mạt lại không nhảy nhót như Lâm Trình nghĩ.
"Sao vậy?" Lâm Trình cúi đầu hỏi.
Lâm Mạt Mạt có vẻ hơi do dự, sau một lúc, bé mới như muốn xác nhận lại, hỏi Lâm Trình: "Ba, ba thật sự muốn nuôi con ư?”"