Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174: Chương 174

Chương 174: Chương 174 Chương 174: Chương 174Chương 174: Chương 174

Giọng nói của bé tràn đầy lo lắng, như đang sợ rằng Lâm Trình sẽ lập tức đổi ý.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Trình chuyển động, khom người, nhìn thẳng vào mắt Lâm Mạt Mạt.

"Xin lỗi, là ba không tìm được con."

Nếu biết về sự tồn tại của Lâm Mạt Mạt sớm hơn một chút, anh đã cố gắng hết sức để mang đến một tuổi thơ tốt đẹp hơn cho bé.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong lòng Lâm Trình cảm thấy hối hận tự trách vì sự tự cho bản thân là đúng của mình lúc trước.

Khi nghe những lời của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt lại lắc đầu.

Như thể bé nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt cong môi cười, nói: "Ba không đến muộn chút nào."

Lâm Mạt Mạt nhớ đến cơn ác mộng khiến bé sợ hãi.

Trong cơn ác mộng đó, không biết tại sao, đến lúc này ba vẫn không biết về thân thế của bé.

Nhưng vào lúc này ở trên mạng, đều là những lời chửi mắng bọn họ.

Sau đó, Lâm Trình hình như gặp phải rắc rối rất lớn.

Chỉ là, cơn ác mộng đó không hoàn chỉnh, Lâm Mạt Mạt không biết Lâm Trình đã gặp phải chuyện gì.

"Ba." Nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Mạt Mạt lại gọi Lâm Trình một tiếng.

"Sao vậy?”

"Ba phải cẩn thận." Đừng xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Lâm Mạt Mạt thâm bổ sung thêm một câu, dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Lâm Trình, mở miệng nói: "Phải nổi tiếng hơn một chút, đừng để người khác không thích, đừng để bị những người trên mạng mắng."

Nghe đến phần sau lời nói của Lâm Mạt Mạt, khóe miệng Lâm Trình khẽ giật giật, trong lòng anh cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại: "Được."

'Còn nữa...

Lâm Mạt Mạt cắn nhẹ môi dưới, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhỏ giọng lên tiếng: "Nếu... Nếu ba gặp chuyện gì đó, không có thời gian để chăm sóc con, có thể đưa con đến một nơi nào đó, cho người khác cũng được, đừng là viện phúc lợi được không?”

Lâm Mạt Mạt tin là trong cơn ác mộng đó, Lâm Trình chắc chắn đã gặp phải rắc rối rất lớn mà ba không thể giải quyết, bất đắc dĩ nên mới để những người đó đưa bé đến viện phúc lợi. Nhưng, Lâm Mạt Mạt không muốn bị đưa đến đó, bé không muốn chụp ảnh với những người lạ như trong giấc mơ, không muốn miễn cưỡng mỉm cười trước ống kính, nói bản thân mình rất hạnh phúc.

Dù trong giấc mơ bé không cảm nhận được đau đớn, nhưng bé cảm nhận được khi những người xa lạ ấy chải tóc cho bé, Lâm Mạt Mạt cảm nhận được tóc mình bị kéo rất đau.

Lâm Trình không biết những thứ đáng sợ trong lòng Lâm Mạt Mạt, nghe được những lời đó, anh nghĩ Lâm Mạt Mạt sợ bị bỏ rơi một lần nữa, tim anh thắt lại.

"Không, mãi mãi sẽ không có chuyện đó.' Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt, nghiêm túc đảm bảo.

Nghe câu đảm bảo của Lâm Trình, trong lòng Lâm Mạt Mạt nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi sâu thẳm dưới đáy lòng chớp mắt cũng giảm đi rất nhiều.

"Thật ạ?

"Ừm' Lâm Trình gật đầu tiếp tục: "Sẽ không để ai đưa con đi, cũng sẽ không đưa con đến bất kỳ chỗ nào khác, ba sẽ mãi là ba của con."

Nghe vậy, trên mặt Lâm Mạt Mạt lại lộ ra một nụ cười thật tươi.

"Cảm ơn ba ba."

Đối với lời "cảm ơn" của Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình biết trong một thời gian ngắn không thể thay đổi được, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa xoa vuốt ve má bé.

"Được rồi, về thôi."

"Dạ, con tiễn ba ra ngoài."

"Không cần." Đi ra ngoài đường lớn có rất nhiêu xe, không an toàn.

"Nhưng đường ra bên kia hơi vòng vèo, nếu lỡ như ba... ?"

Câu sau của Lâm Mạt Mạt chưa kịp nói hết, nhưng từ biểu cảm lo lắng trên mặt con gái mình, Lâm Trình cũng đã đoán được những gì bé muốn nói.

- Bé con này sợ anh lạc đường à?

Đuôi mắt Lâm Trình giật giật, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm sao để "điểm số tổng hợp sinh tôn" của mình ở trong mắt Lâm Mạt Mạt tăng lên một chút, ít nhất là đạt đến mức đủ điểm.

"Ba nhớ đường đến đây, không thể bị lạc đường được." Lâm Trình chọc thủng tâm tư nhỏ trong lòng Lâm Mạt Mạt.

Lâm Mạt Mạt: "Vậy được rồi..."

"Vậy ngày mai ba phải..." Chưa kịp nói hết, Lâm Mạt Mạt đã ngừng lại.

Lâm Mạt Mạt vốn định nói ngày mai Lâm Trình có thể đến sớm hơn một chút được không, nhưng do thói quen từ xưa đến nay khiến bé không dám yêu cầu anh. "Sao vậy?" Lâm Trình hỏi.

"Không có gì." Lâm Mạt Mạt lắc đầu lại vẫy tay về phía Lâm Trình: "Tạm biệt ba." "Tạm biệt, mai ba sẽ đến sớm một chút."

Nghe vậy, trong mắt Lâm Mạt Mạt xuất hiện một chút ý cười.
Bình Luận (0)
Comment