Chương 183: Chương 183
Chương 183: Chương 183Chương 183: Chương 183
Lâm Mạt Mạt nhỏ nhẹ mở cửa, đi ra phòng khách.
Cả căn nhà món nào đặt ở đâu, cách sử dụng từng thiết bị điện, hôm qua Lâm Trình đã cẩn thận nói cho Lâm Mạt Mạt biết, bé đã nhớ hết tất cả.
Sau khi quét mắt nhìn quanh căn nhà, Lâm Mạt Mạt đi lấy nước, lấy khăn, bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp nhà cửa.
Trong lòng bé sợ mình biểu hiện không tốt Lâm Trình sẽ không cần bé nữa, cho nên, trong tiềm thức Lâm Mạt Mạt muốn làm một cái gì đó hợp ý anh, để đối phương thích bé.
Lâm Mạt Mạt đầu tiên là sắp xếp các món đồ trang trí trong nhà ngăn nắp trên bàn, sau đó từ trên xuống dưới bắt đầu lau sạch tủ, kệ... rồi đến bàn, chân bàn và bàn trà, cuối cùng mới lau sàn nhà.
Căn nhà này quá to, công việc dọn dẹp cũng nhiều hơn, điều này khiến Lâm Mạt Mạt nhớ tới căn nhà nhỏ mà họ sống khi tham gia ghi hình.
Hai tiếng sau, nhìn toàn bộ căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Mạt Mạt mỉm cười hạnh phúc.
Lau mồ hôi trên đầu Lâm Mạt Mạt tiếp tục làm việc trong bếp.
Lâm Mạt Mạt vẫn giống như lần trước, mang một chiếc ghế nhỏ đến kê chân, rồi bắt đầu nấu ăn.
Khác với lần trước không biết gì, hôm qua, Lâm Trình đã dạy Lâm Mạt Mạt cách sử dụng phần lớn đồ trong bếp.
Bếp gas và một số chỗ khác Lâm Trình nói là nguy hiểm nên không cho bé sử dụng, Lâm Mạt Mạt nghe lời, không lại gần, chỉ sử dụng một số thiết bị điện nhỏ mà Lâm Trình cho phép bé sử dụng. ...
Bưng bữa sáng đã nấu xong đặt lên bàn ăn bên ngoài. Nhìn mặt cười được cẩn thận trang trí trong đĩa, Lâm Mạt Mạt cũng cười với nó, sau đó đậy nắp lại, quay trở lại bếp dọn dẹp.
Một lát sau, Lâm Mạt Mạt phân loại xong rác thải trong nhà, chuẩn bị mang xuống lầu để đi vứt.
Rác của mỗi hộ gia đình ở đây, mỗi ngày đều có người đến lấy đi, chỉ là Lâm Mạt Mạt không biết điều này.
Mang rác xuống tầng dưới, Lâm Mạt Mạt nhìn quanh khu vực sân trước nhà, không thấy sự tồn tại của thùng rác, có một vài thứ giống như tượng điêu khắc đặc biệt tinh xảo, trong tiềm thức Lâm Mạt Mạt không xem nó là một thùng rác, bé sợ bị người khác nhìn thấy sẽ chê cười mình, Lâm Mạt Mạt do dự không đi tới xác nhận. Lâm Mạt Mạt đi ra ngoài chút nữa.
Kết quả, Lâm Mạt Mạt đi mãi đến khu vườn của khu dân cư, vẫn không tìm thấy thùng rác.
Đứng trong khu vườn, Lâm Mạt Mạt lâm vào mê mang.
Đúng lúc này, một bóng người kỳ lạ thu hút sự chú ý của Lâm Mạt Mạt.
Người đó có vẻ cao tuổi, động tác không linh hoạt, đi qua đi lại một bồn hoa, kéo dài cổ, hình như đang tìm cái gì đó, lại giống như đang chờ cái gì đó.
Lâm Mạt Mạt nhìn một lúc, lúc bé chuẩn bị rời đi tiếp tục tìm thùng rác, người đó quay lại, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mạt Mạt, hai mắt đối phương sáng lên, chống gậy đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt thấy rõ người đến thì sững sờ một chút, trên mặt bé cũng hiện lên một chút ngạc nhiên.
'Là ông à?U”
"Ông là ông cụ ngày hôm đó phải không?"
Lâm Mạt Mạt vẫn nhớ rõ người đó, ông cụ đã đến nhà hàng nhỏ của bọn họ ăn cơm vào ngày hôm đó.
Đối phương còn tự xưng là fan của bé.
Ở phía bên này, ông cụ Lâm đã đến đây từ khi trời còn chưa sáng, cuối cùng cũng đã nhìn thấy cháu gái ngoan của mình, trong lòng ông cụ vui sướng như hoa, nhìn Lâm Mạt Mạt, trên mặt ông cụ hiện lên nụ cười yêu thương.
"Đúng vậy đúng vậy, là ông, Tiểu Mạt Mạt còn nhớ ông à?" Trong lòng ông cụ Lâm rất vui mừng.
Lâm Trình tạm thời không muốn đưa Lâm Mạt Mạt quay về nhà để nhận quy tông, hai người còn phải ghi hình thêm một số kỳ nữa, không thể gặp cháu chắt, trong đầu ông cụ Lâm còn muốn suy nghĩ tiếp tục tham gia các kỳ sau như một "người qua đường" nên tạm thời không thể tiết lộ thân phận của mình.
Lâm Mạt Mạt gật đầu nói: "Trí nhớ của cháu rất tốt, hơn nữa ông còn cho cháu kẹo ăn rất ngon, cho nên cháu nhớ rất rõ."
Tất nhiên, còn một lý do khác mà Lâm Mạt Mạt không nói với đối phương, đó là: so với những người khác mà bé đã gặp, ông cụ thực sự là một người kỳ lạ, cho nên ấn tượng của Lâm Mạt Mạt đối với ông cụ rất khó quên.
"Ông cũng ở đây ạ?" Lâm Mạt Mạt chớp mắt, ngạc nhiên dò hỏi đối phương.