Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184: Chương 184

Chương 184: Chương 184 Chương 184: Chương 184Chương 184: Chương 184

"A, chuyện này, cũng có thể nói là vậy... ông cụ Lâm lảng tránh trả lời.

Ban đầu ông cụ Lâm dự định lừa gạt cho qua vấn đề này, nhưng kết quả ông cụ lại nhìn thấy Lâm Mạt Mạt đang nhìn mình với ánh mắt tò mò.

Nhìn ông cụ trước mặt, Lâm Mạt Mạt tỏ vẻ nghi ngờ - nhìn vào bộ quần áo của đối phương giống như đang đi dạo, nhưng lại trông quá long trọng, cảm giác không giống đang đi dạo, càng giống đang đi du lịch hơn.

Trong lòng Lâm Mạt Mạt nói thâm một câu, nhưng cũng không để vấn đề này trong lòng quá lâu.

"Vậy ông ơi, ông có thể cho cháu biết thùng rác ở chỗ nào không?" Lâm Mạt Mạt hỏi, sau đó xấu hổ cúi xuống, giải thích: Hôm qua cháu mới chuyển đến đây, tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy thùng rác đâu."

Ông cụ Lâm trước đó vẫn còn đang nghi ngờ, tại sao chỉ có một mình bé ra ngoài, Lâm Trình đâu.

Nghe Lâm Mạt Mạt nói vậy, ông cụ Lâm mới hiểu ra, bé ra ngoài để vứt rác.

Nhưng mà...

Ông cụ cũng không biết thùng rác ở đâu!

Đây cũng là lần đầu tiên Ông cụ Lâm đến nơi ở của Lâm Trình, nếu không phải trước đây nhà đầu tư ở đây nợ ông cụ tiền, thậm chí ông cụ Lâm còn không thể vào cổng lớn, làm sao biết thùng rác ở đâu được chứ!

Thậm chí ông cụ còn không biết thùng rác ở đây có hình dạng như thế nào.

"Thùng rác à, để ông xem xem..." Ánh mắt của ông cụ Lâm quét một lượt xung quanh, nhưng không có bất kỳ kết quả nào.

Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.

"Ông không sống ở đây ạ?" Lâm Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào ông cụ, hỏi.

Trước đây ông cụ Lâm chắc chắn không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó, ông cụ sẽ bị một cô bé nhìn chằm chằm mà cảm thấy chột dạ.

Ông cụ chột dạ di chuyển ánh mắt vào chú chim bé xíu trong tay mình, ho khan một tiếng, giải thích: "Cái này... Ờ, cái đó, thực ra ông sống ở bên cạnh tiểu khu."

Bên cạnh tiểu khu là một con sông.

Hôm qua lúc đi ra ngoài với Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt đã tận mắt nhìn thấy nó.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Mạt Mạt đầy sự nghi ngờ, đồng thời cũng tràn đầy hoài nghi.

Hình như nghĩ ra cái gì đó, Lâm Mạt Mạt đột nhiên nhìn ông cụ Lâm, nói: "cháu hiểu rồi, có phải ông là fan cuồng của cháu không?!"

"fan cuồng” là thuật ngữ mà trước đó Lâm Mạt Mạt nghe Trân Vũ và Vương Hi nói - bọn họ nói có một số fan cuồng rất đáng sợ. Mấy người đó thích đào sâu vào cuộc sống riêng tư của các minh tinh, đi khắp nơi để săn ảnh các minh tinh, thậm chí còn đến nơi minh tinh sống để rình rập...

Hành vi của ông cụ này rất giống như vậy.

Lâm Mạt Mạt lập tức đề phòng, theo bản năng lùi lại hai bước.

Ở phía bên này, ông cụ Lâm vẫn chưa hiểu "fan cuồng" nghĩa là gì. Trước khi ông cụ suy nghĩ mình nên gật đầu hay lắc đầu thì ông cụ nhìn thấy Lâm Mạt Mạt tiếp tục lùi lại thêm vài bước nữa, sau đó xoay người, chạy mất.

"AI Tiểu Mạt Mạt à, sao cháu lại chạy đi rồi?"

Ông cụ Lâm vừa hô lên, vừa cầm gậy đuổi theo bé. Lúc này, có một đám người đang dắt chim đi dạo đến cản đường ông cụ.

"AI đó chim có đầu hình quả anh đào à."

"Đúng đúng, không nhầm, chắc chắn là nó."

"Loại này không nhiều lắm đâu."

"Trước đó đã chụp một con ở hội chợ đầu năm, con này và con kia nhìn rất giống nhau.

"Con đó là Tiêu Vương, anh không nhìn nhầm chứ”"

"Chắc chắn không nhầm, hơn nữa nhìn cái dáng vẻ này, cái cánh, cái miệng, lông trên lưng, so với con kia thì chỉ cs tốt hơn."

"Cái lòng này cũng tốt, gỗ cánh gà đúng không..."

Một nhóm đông vây quanh ông cụ Lâm, nhiệt tình thảo luận về cái lòng và con chim trong tay ông cụ.

Lúc này, một người trong số họ hỏi ông cụ Lâm: "Ông anh, con chim này của ông đẹp quá, mua ở đâu vậy?"

"Nuôi tốt quá, hàng ngày ông cho nó ăn gì vậy?"

"..." Ông cụ Lâm đang đứng giữa vị trí trung tâm với khuôn mặt không biết nói gì: một con chim nhỏ vô giá trị, ông cụ thật sự không thấy có gì tốt.

Nhìn sang phía Lâm Mạt Mạt, bé đã nhanh như chớp chạy đến tòa nhà, hoàn toàn không thấy dấu vết.

Trong lòng ông cụ Lâm đang lo lắng, nhưng không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của nhóm người bên cạnh.

Thấy ông cụ Lâm muốn chạy, một vào người đã ngăn ông cụ lại. "Nè, ông anh đừng vội đi, chưa nói chuyện được gì cả." "Đúng, chúng ta đi chung đi, vừa hay trao đổi kinh nghiệm cũng tốt."
Bình Luận (0)
Comment