Chương 185: Chương 185
Chương 185: Chương 185Chương 185: Chương 185
"Ông anh hãy nhìn con chim này của tôi nè, mặc dù không bằng con của ông, nhưng cũng không tôi đúng chứ."
Ông cụ Lâm: '..."
Ở phía bên này, Lâm Mạt Mạt chạy nhanh, cuối cùng thở hồng hộc chạy về tới nhà.
Vừa mới vào trong nhà, Lâm Mạt Mạt đã nhìn thấy Lâm Trình hình như đang tìm bé.
"Ba ba."
"Chạy đi đâu thế?"
"Ở dưới lầu."
Dừng lại một chút, Lâm Mạt Mạt bất ngờ nghiêm túc nói với Lâm Trình: "Ba, con vừa gặp một fan cuồng của ba."
Nói xong, Lâm Mạt Mạt lập tức trình nghiêm túc trình bày phân tích của mình với Lâm Trình: "Người đó đặc biệt kỳ lạ, lúc trước ông ấy nói mình sống ở đây, sau đó lại nói mình sống ở bên cạnh tiểu khu..."
Nghe Lâm Mạt Mạt nói như vậy, Lâm Trình nhíu mày - mặc dù anh không cảm thấy vào lúc này mình có fan cuồng gì đó, nhưng vì không an tâm, Lâm Trình vẫn liên lạc với nhân viên quản lý bảo vệ để điều tra tình hình.
Sau khi cúp máy, Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt, một lần nữa nhắc nhở: "Ở bên ngoài có người tốt, nhưng cũng không loại trừ một số người xấu. Lúc chỉ có một mình, com không được đi lang thang, hiểu không?”
"Dạ " Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu sau đó nắm lấy góc áo của Lâm Trình, nghiêm túc nói: "Ba cũng vậy, lúc ra ngoài phải bảo vệ bản thân, đừng để gặp fan cuồng."
Dù sao thì, fan cuồng gì đó trong cuộc trò chuyện của nhóm Trần Vũ cũng là một thứ gì đó rất đáng sợ.
Lâm Trình: ˆ... được."
"Con đang cầm cái gì đấy?" Ánh mắt của Lâm Trình rơi vào những túi đồ trong tay Lâm Mạt Mạt, hỏi: 'Muốn đi vứt rác à?"
Lúc thức dậy, Lâm Trình đã chú ý thấy toàn bộ căn nhà đã được Lâm Mạt Mạt dọn dẹp sạch sẽ.
Nghe Lâm Trình nhắc nhở, Lâm Mạt Mạt mới chú ý tới: Vừa rồi bé vội vàng chạy đi, trên tay vẫn còn câm chặt mấy túi rác muốn vứt.
"Đưa cho ba." Thấy Lâm Mạt Mạt im lặng xấu hổ, Lâm Trình cầm lấy những túi rác trong tay bé, phân loại, đặt vào thùng rác bên cạnh thang máy. Hóa ra là vứt ở đây à...
Nhìn hành động của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt cảm thấy hơi xấu hổ, lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống đất.
'Sao vậy?”
"Không... ,' Lâm Mạt Mạt lắc đầu.
"Ba, con đã làm xong đồ ăn sáng rồi!" Lâm Mạt Mạt nói, do dự một chút, rồi vẫn kéo tay Lâm Trình đi.
Cả hai rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn, Lâm Mạt Mạt mở nắp đĩa trên bàn ra, như đang dâng tặng vật quý.
"Ba, cái này là của ba."
Một ly nước, cộng với một đĩa "nụ cười" được sắp xếp bằng bánh mì, trứng và cà chua.
Nhìn nụ cười này, trong mắt Lâm Trình hiện lên một chút ý cười.
Thấy vậy, Lâm Mạt Mạt cũng cười theo, sau đó chỉ vào đĩa thức ăn còn lại, nói với Lâm Trình: "Cái này là bánh hamburger tự chế do con làm."
Hai mặt Hamburger được làm từ bánh bao, trong đó có thịt xông khói, cà chua miếng, trứng... Tóm lại, đó là tất cả những nguyên liệu mà Lâm Mạt Mạt có thể tìm được, trên mặt còn được trang trí thêm một vài hạt mè.
Dù sao, Lâm Mạt Mạt cũng chưa từng được ăn một cái hamburger chính thống, bé cảm thấy món này rất ngon.
Lâm Mạt Mạt căng thẳng nhìn Lâm Trình cho "hamburger" mà bé đã làm vào miệng, thấy biểu cảm của Lâm Trình có chút phức tạp, trong lòng Lâm Mạt Mạt lập tức thấp thỏm.
"Không ngon ạ?" Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng hỏi.
"Không có, cũng không tệ lắm." Lâm Trình nói với Lâm Mạt Mạt, cái mùi vị hỗn hợp này, anh cảm thấy cũng không tệ.
Lý do Lâm Trình cảm thấy phức tạp là vì hôm trước anh đã đọc một loạt hướng dẫn "làm thế nào để gần gũi với con gái",'làm thế nào để gần hơn với con' trên mạng...
Dựa theo trên đó viết thì, có thể dẫn con gái ra ngoài chơi, nấu cơm cho con gái, chải tóc cho con gái...
Vốn dĩ Lâm Trình còn định thực hiện thử, nhưng vừa rồi anh phát hiện hình như không cần đến anh?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Trình cảm thấy có chút tự trách, lại có chút buồn bực.
Sau khi ăn xong, Lâm Trình nhận được cuộc gọi từ nhân viên an ninh kiểm tra camera an ninh.
"Theo những gì anh đã phản hồi, chúng tôi đã xác nhận được con gái anh lúc đi ngoài vườn đã gặp một ông cụ lớn tuổi." Nhân viên an ninh vừa nói, vừa theo dõi đoạn băng ghi hình.
Rất nhanh, một bóng dáng khá đáng ngờ, hiện ra trên màn hình.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình giám sát, người mà Lâm Mạt Mạt gọi là "fan cuồng”, Lâm Trình chậc một tiếng, khóe miệng giật giật.