Chương 211: Chương 211
Chương 211: Chương 211Chương 211: Chương 211
[Uống rồi, uống rồi! Anh ấy uống rồi!]
[Không giấu gì mọi người, vừa nãy khi thấy Lâm Mạt Mạt trộn những đồ uống tặng kèm miễn phí kia vào nhau tôi đã mong đợi cảnh này xuất hiện rồi. ]
[Haha, tôi cũng thế, tò mò ly "Grand Slam' kia rốt cuộc có vị gì. ]
[Tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất kinh khủng. |
[Sao nhìn biểu cảm của ba Lâm vẫn rất ổn nhỉ?]
Có người đưa ra nghi ngờ: vốn dĩ mọi người đều cho rằng sau khi Lâm Trình uống ly thức uống kinh khủng kia sẽ lập tức phun ra, không ngờ Lâm Trình không những uống mà còn cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, không hề để lộ ra biểu cảm "thứ này rất khó uống".
[Không, không, đó là ảo giác của mọi người thôi, tôi vừa nhìn thấy khóe miệng của Lâm Trình giật giật.
[Tôi cũng thấy được. |
[Hơn nữa tôi còn thấy anh ấy hơi cau mày... |
Từng quần chúng đều hóa vai thành chuyên gia phân tích biểu cảm, sôi nổi thảo luận.
Cuối cùng đưa ra kết luận rằng: Đồ mà Lâm Trình uống tuyệt đối "đặc sắc" đến mức khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
[Mặc dù... nhưng mà... tôi vẫn tò mò hương vị của cái ly đó]
[Toi rồi, tôi cũng rất tò mò. ]
[Tôi quyết định rồi, tôi muốn uống thử nó! Đừng ai cản tôi]
[Tôi cũng muốn thửi]
Thế là buổi chiêu hôm đó rất nhiều quán trà sữa, cửa hàng đồ uống xảy ra tình cảnh quái dị như: một số khách hàng đến mua trà sữa, rồi lại đến cửa hàng bên cạnh mua nước ép và cà phê. ...
Lâm Mạt Mạt không hề hay biết chuyện bản thân đã khiến thức uống kỳ lạ này nổi tiếng như thế nào.
Thấy Lâm Trình không nói chuyện, lại im lặng uống thêm một ngụm đồ uống mà mình chuẩn bị, Lâm Mạt Mạt hài lòng cười, chủ động mặc định rằng ly đồ uống này mùi vị chắc là rất ngon.
"Buổi chiều nếu có cơ hội lại đi...' dù sao cũng không tốn tiền.
Lâm Mạt Mạt cúi đầu lẩm bẩm một câu.
Mặc dù Lâm Trình không nghe rõ Lâm Mạt Mạt đang nói gì, nhưng từ biểu cảm trên gương mặt bé, Lâm Trình đã hơi hơi đoán được suy nghĩ trong lòng bé.
"..." Huyệt thái dương trên đầu Lâm Trình giật giật, trong lòng đã đưa ra quyết định: Mấy ngày tiếp theo tốt nhất lúc nào cũng nên mang theo Lâm Mạt Mạt bên mình.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
"Vâng.
Buổi sáng đã kiếm được tiền, vậy là buổi trưa hai cha con cuối cùng cũng có thể thoát khỏi số phận ngày ba bữa ăn bánh bao.
Lâm Trình dẫn Lâm Mạt Mạt đến một quán ăn nhỏ gân đó.
Trong quán ăn, Lâm Mạc Mạc xin nhân viên phục vụ chút nước nóng, bé lấy khăn trong túi ra làm ướt khăn rồi giúp Lâm Trình lau đi vài "vết máu" còn sót lại trên người. Sau đó lại rót nước cho Lâm Trình, còn lấy quạt quạt cho anh.
"Làm gì thế?" Lâm Trình búng nhẹ ngón tay vào đầu Lâm Mạt Mạt hỏi
"Aiz, đang làm trợ lý cho ba đó." Lâm Mạt Mạt trả lời, ngừng một chút lại một bộ dạng nghiêm túc nói với Lâm Trình: "Ba, công việc của người là quay phim, công việc của con là làm trợ lý cho ngôi sao."
Nghe thấy lời của Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình vừa buồn cười lại có chút xấu hổ.
"Con học ở đâu những thứ này?"
"Chính là lúc nãy, con học khi ở trong đoàn phim."
Lúc nấy, khi Lâm Mạt Mạt đợi Lâm Trình ở trường quay, bé nhìn thấy mấy trợ lý nhỏ của các ngôi sao cũng câm quần áo, bưng trà, rót nước, cầm kịch bản giúp các ngôi sao như thế.
Lâm Mạt Mạt cũng rất tự giác coi mình là "trợ lý nhỏ', đồng thời nhìn Lâm Trình với ánh mắt "con rất chuyên nghiệp".
Thấy thế, Lâm Trình đưa tay xoa đầu Lâm Mạt Mạt rồi nói với giọng điệu tình cha cao cả: "Ngoan ngoãn ăn cơm."
"Dạ..." Cảm thấy được sự "nghiêm khắc" của Lâm Trình, cuối cùng Lâm Mạt Mạt cũng an phận.
Yên phận chưa được nửa phút, lúc này Lâm Mạc Mạc hình như lại nghĩ ra gì đó, bé đặt bát đũa trong tay xuống.
"Đúng rồi, ba, còn chuyện này nữa" Lâm Mạt Mạt vừa nói vừa lấy quyển sổ nhỏ đưa cho Lâm Trình: "Đây là những điều phó đạo diễn và mấy diễn viên gạo cội nói với những diễn viên trẻ tuổi, con ngồi cạnh đó liền ghi lại, ba xem đi."
Trong đoàn phim, diễn viên gạo cội hay bàn về cách diễn với diễn viên trẻ tuổi trong các phân cảnh, mặc dù phần lớn Lâm Mạt Mạt đều không nghe hiểu, nhưng đối với bé mà nói điều này cũng gần giống như giáo viên giảng bài cho học sinh, nghe nhiều hơn tý, cái nào không hiểu thì lấy sổ ra ghi lại, nhất định sẽ có ích.
Lâm Trình nhìn vào sổ tay của Lâm Mạt Mạt, hai ba trang giấy được ghi chép dày đặc, trên đó vậy mà cũng có những điều nhỏ nhặt như vị trí của diễn viên, cách học thuộc lời thoại, cách kiểm soát biểu cảm khuôn mặt, cách điều khiển ánh mắt, ... Trong đó có những khoảng trống, có lẽ đều là những điều Lâm Mạt Mạt không hiểu, hoặc là chưa kịp ghi lại.