Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258: Chương 258

Chương 258: Chương 258 Chương 258: Chương 258Chương 258: Chương 258

Bây giờ lại có một sở thích khác: ôm ipad xem livestream của cháu gái.

"Không có sở thích gì đặc biệt." Lâm Trình nói sự thật.

"Vậy à..." Không hỏi được câu trả lời mong muốn, Lâm Mạt Mạt gục đầu trở vê phòng.

Ánh mắt của Lâm Mạt Mạt rơi vào trên người hai con búp bê sâu róm ở đầu giường, nhưng nhanh chóng lắc đầu- Mặc dù hai con búp bê này bản thân Lâm Mạt Mạt rất yêu thích, nhưng bé sợ ông cố sẽ bị chúng làm cho khó chịu.

Lâm Mạt Mạt ngồi ở bên giường trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một món quà mà mình có thể tặng. ...

Lâm Mạt Mạt lại nhảy xuống giường, đi đến cửa phòng.

Mở cửa ra, Lâm Mạt Mạt ló đầu ra nhìn thoáng ra bên ngoài qua khe cửa, xác định rằng Lâm Trình vẫn đang ở phòng sách cuối cùng, bé mới dè dặt đi ra ngoài.

Lâm Mạt Mạt cho rằng mình đã rất cẩn thận, sẽ không bị Lâm Trình phát hiện, nào ngờ, bộ dạng lén lút của bé vừa hay lọt vào tâm mắt của Lâm Trình.

Nhìn thấy bóng dáng con gái lén lút đi ra ngoài, thái dương Lâm Trình giật giật, mở miệng nói: Lâm Mạt Mạt.'

"!" Nghe thấy Lâm Trình gọi mình, Lâm Mạt Mạt giật mình.

"Mười giờ rưỡi rồi." Lâm Trình có chút đau đầu nhắc nhở.

"Lập tức, con, con ra ngoài lấy đồ." Nói xong, Lâm Mạt Mạt nhanh chóng chạy đến phòng khách lấy cặp của mình, sau đó cúi đầu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Trình chạy nhanh về phòng của mình.

Chạy về phòng, Lâm Mạt Mạt từ trong cặp lấy ra giấy và một bộ bút vẽ, trải ra trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.

Cô sẽ vẽ một bức tranh cho ông cố như một món quà.

Lâm Mạt Mạt cầm bút suy nghĩ một lúc, bé chưa đến nhiều nơi, sự vật từng thấy cũng không nhiều, vài tuân cùng Lâm Trình tham gia chương trình có lẽ là một đoạn trải nghiệm nhiều màu sắc nhất cho đến nay của Lâm Mạt Mạt.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Mạt Mạt lấy bút ra và chia toàn bộ tờ giấy thành bốn phần, lần lượt vẽ lên những nơi đẹp và thú vị nhất mà mình đã gặp trong bốn kỳ trước ở chương trình.

"Hy vọng ông cố sẽ thích... Lâm Mạt Mạt vừa vẽ, vừa nói thì thâm, trong lòng cầu nguyện món quà của mình sẽ không bị ông cố ghét bỏ.

Bên ngoài phòng.

Lâm Trình nghĩ rằng Lâm Mạt Mạt chắc đã đi ngủ rồi. Khi anh nhìn thấy Lâm Mạt Mạt lại chạy ra khỏi phòng lần nữa, đột nhiên cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã bị thử thách thật lớn.

Bắt gặp ánh mắt của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt có chút chột dạ.

"A, con sẽ hỏi một câu cuối cùng! Câu cuối cùng!" Lâm Mạt Mạt chỉ ra một ngón tay, lại hỏi: 'Ông cố thích màu gì?"

"Màu?" Lâm Trình khẽ cau mày, sau đó tuỳ tiện trả lời một câu: "Màu xám xanh."

"Màu xám xanh là cái gì?" Lâm Mạt Mạt hỏi.

Thế là, Lâm Trình thuận tay chỉ vào đôi dép lê ở cửa, nói: "Là loại đó."

Để chuẩn bị món quà dành tặng ông cố sắp gặp, Lâm Mạt Mạt đã chuẩn bị tới khuya mới đi ngủ. Nhưng mà, sáng hôm sau, Lâm Mạt Mạt vẫn rất kích động mà thức dậy sớm.

Lâm Mạt Mạt lục tung tủ quần áo chọn một bộ đồ đẹp nhất, sau đó chải tóc gọn gàng cẩn thận. Nhìn vào gương, bé mỉm cười thật tươi, lẩm bẩm "đẹp quá" sau đó thỏa mãn gật đầu tiếp tục quay lại chuẩn bị những thứ khác. ...

Khi Lâm Trình thức dậy, thấy Lâm Mạt Mạt đã thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng đứng đợi ở cửa nhà.

Khóe môi Lâm Trình khẽ giật giật nói: "Để cặp sách xuống đi."

Nhưng Mạt Mạt lại lắc đầu nói: "Cái này con muốn mang theo."

Lâm Trình nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ đành nói.'Ăn sáng trước đi, xong rồi xuất phát."

"Dạ.

Nhìn Mạt Mạt "không bỏ được" buông cặp sách xuống, Lâm Trình mới bước vào nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng. ...

Trên bàn ăn, Mạt Mạt nhanh chóng ăn hết một tô mỳ và uống hết một cốc sữa, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Trình ở đối diện.

Lúc này, Lâm Trình một tay cầm điện thoại, một tay chậm rãi ăn sáng, giống như đang làm việc gì đó.

Thấy vậy, Mạt Mạt cảm thấy hơi nôn nóng, nhưng không biết làm sao để nhắc nhở anh.

Có lẽ vì ánh mắt của Mạt Mạt quá mạnh mẽ, Lâm Trình không thể không để ý đến.

Phát hiện con gái đang nhìn mình, Lâm Trình ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Mạt Mạt, phát hiện trên mặt bé lộ rõ vẻ "có nên bảo ba ăn nhanh chút không”, khoé miệng Lâm Trình giật giật.

"Bây giờ còn sớm, ông cố còn chưa thức đâu, chúng ta đi trễ một chút" dứt lời, Lâm Trình lại nhìn thời gian, nói: "Mười lăm phút chúng ta xuất phát."
Bình Luận (0)
Comment