Chương 308: Chương 308
Chương 308: Chương 308Chương 308: Chương 308
Loại thuốc này ban đầu nhìn chỉ là một loại thuốc khống chế thần kinh hưng phấn, có tác dụng an thân, nhưng một khi thời gian liên tục hấp thụ qua hai tuần, sẽ kiểm soát hệ thân kinh của con người xuất hiện cảm giác chán ăn, đồng thời còn sẽ phá hư quá trình chuyển hóa bình thường của thân thể, làm cho con người trong một thời gian ngắn hao mòn đến chất.
Tác dụng của loại thuốc này không hề rõ ràng, trừ phi trải qua kiểm tra và xét nghiệm chuyên môn, nếu không rất khó phát hiện ra manh mối, lại thêm các sự việc năm đó bị hai người Lâm Chấn Hoành và Diệp Văn che giấu rất tốt, thế cho nên sau khi hai người phạm phải tội ác như vậy vẫn như cũ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Những năm này, Diệp Vân trăm phương ngàn kế làm cho Lâm Trình lăn lộn tâm thường ở trong giới giải trí, mục đích đơn giản là hi vọng anh vẫn luôn tâm thường như vậy chẳng có tài cán gì, đã không có năng lực đi điều tra sự việc năm đó, lại vẫn luôn cùng ông cụ tôn tại ngăn cách, cho nên sẽ không trở về nhà họ Lâm thừa kế gia sản.
Nhưng mà, bất ngờ Lâm Trình ở trong chương trình Cuộc sống với ba} trở mình phất lên là điều Diệp Vân không lường trước được, bà ta không nghĩ tới Lâm Mạt Mạt sẽ nhanh như thế được Lâm Trình và ông cụ Lâm tiếp nhận, càng thêm không nghĩ tới Lâm Trình sẽ vì con mà bắt đầu tiếp quản công việc của nhà họ Lâm.
Dưới lúc cuống quýt, Diệp Vân lựa chọn ra tay với ông cụ Lâm, nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện ra manh mối.
"Trước mắt, cảnh sát đang bí mật điều tra con đường cung ứng cùng thân phận của người cung cấp thuốc cho Diệp Vân, chúng ta cũng đang phối hợp với cảnh sát truy tìm hành tung của người giúp việc năm đó chăm sóc cho bà chủ." một khi nắm được toàn bộ nhân chứng và vật chứng, Diệp Vân tất nhiên sẽ bị kết tội giết người.
Vương Vũ báo cáo tình hình xong, nhìn Lâm Trình rũ mắt không lên tiếng, Vương Vũ cũng không nhiều lời nữa.
Lại qua một lúc, Vương Vũ mới mở miệng nói: "Ngoài ra, chúng tôi đã tìm được Dương Hề Dư rồi."
Dương Hề Dư chính là fan cuồng năm đó lén lút tiến vào phòng Lâm Trình kia, cũng chính là mẹ đẻ của Lâm Mạt Mạt.
Lúc đó, sau khi vứt bỏ Lâm Mạt Mạt không lâu, Dương Hề Dư theo người nhà ra nước ngoài, tựa hồ vì trốn tránh sự việc đã làm sai, Dương Hề Dư thậm chí còn đổi tên.
Quả nhiên, nghe được lời này của Vương Vũ, Lâm Trình nhíu mày lại.
"Người đang ở đâu?"
"Tạm thời một nhà bọn họ đang ở khách sạn Kim Hi."
"Tôi biết rồi," Lâm Trình trả lời, lại phân phó nói: "Đi nhà họ Lâm." "Vâng."
Nhà họ Lâm.
Nhìn Lâm Trình mang theo Lâm Mạt Mạt trở vê, ông cụ Lâm vui mừng không thôi.
"Tiểu Mạt Mạt nhà chúng ta trở về rồi, để ông cố xem có cao lên không."
Ông cụ Lâm phấn khích đi đến cửa, nhìn Lâm Mạt Mạt được Lâm Trình ôm đang ngủ rất ngon, ông cụ Lâm vội vàng nhỏ giọng xuống.
"Sao giờ này mới trở về?" Ông cụ Lâm hỏi.
"Chương trình vừa ghi hình xong liền trở về."
"Vậy hai đứa có thể đợi đến buổi sáng ngày mai hãy trở về, tối muộn như vậy thật là hành hạ người." Ông cụ Lâm lại không vừa ý dạy bảo Lâm Trình một câu.
Kết quả lại nghe Lâm Trình nhẹ nhàng trả lời một câu: "Bởi vì chắt gái của người gấp không đợi nổi muốn đem trái cây bé hái đưa cho ông cụ."
Quả nhiên, Lâm Trình vừa nói ra lời này, hai mắt ông cụ Lâm phát sáng lên.
"Chỗ nào?" ông cụ Lâm hỏi.
Lâm Trình cho người đem một túi hoa quả to mà Lâm Mạt Mạt sắp xếp từ trên xe xách vào, còn mình thì ôm Lâm Mạt Mạt đi lên lầu.
Trước khi lên lầu, Lâm Trình còn không quên nhắc nhở một câu: "Chỉ có một nửa là của người, còn một nửa là của bà Mạt Mạt."
Bên này, Ông cụ Lâm không có để ý đến lời của Lâm Trình, đã vui vẻ đi xem trái cây mà chắc gái ngoan của ông cụ tự tay hái cho mình.
"Ông cụ đã muộn như thế này rồi còn ăn trái cây sẽ không tốt cho dạ dày." Quản gia Chu ở bên cạnh nhắc nhở nói.
"Tôi biết, tôi đăng status không được sao?" ông cụ Lâm vừa nói, vừa cầm điện thoại chụp lia lịa túi trái cây, cuối cùng còn hề hê đắc ý đăng lên vòng kết nối bạn bè, còn không quên nhắn tin riêng cho mấy cụ bạn để bấm like cho mình.
Khoe khoang xong, ông cụ Lâm nhìn ảnh trên điện thoại, lại không nhịn được nói nhỏ một câu: "Thật tốt...