Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309: Chương 309

Chương 309: Chương 309 Chương 309: Chương 309Chương 309: Chương 309

Nói xong, trong mặt ông cụ Lâm đột nhiên có chút ướt át.

"Lớn tuổi rồi đúng thật là không thức được bao lâu, một lúc như vậy đã buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi."

Ông cụ vừa nói, vừa từ trên sô pha đứng lên đi lên trên tầng.

Lúc người khác không chú ý, mượn việc ngáp ngủ, không dấu vết mà lau mắt.

Động tác nhỏ như vậy không thoát khỏi mắt của quản gia Chu bên cạnh.

Quản gia Chu không có vạch trân tâm tư nhỏ này của ông cụ Lâm, chỉ là bản thân lại cũng cảm khái mấy câu: ông ấy biết, tiếng cảm thán của ông cụ Lâm lúc nãy không chỉ là nói trái cây mà Lâm Mạt Mạt hái, mà cũng là đang nói Lâm Trình.

Sau khi Lâm Trình rời khỏi nhà họ Lâm, đã rất nhiều năm không có ở lại trong cái nhà này rồi.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau.

Lâm Mạt Mạt từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt nhìn cảnh tượng trong căn phòng không mấy quen thuộc này, Lâm Mạt Mạt có chút phát ngốc.

Đến khi nhìn một vòng xung quanh căn phòng, cơn buồn ngủ qua đi hơn nửa, Lâm Mạt Mạt cuối cùng mới phản ứng được đây là nhà ông cố của bé.

Lâm Mạt Mạt có chút bất ngờ, nhảy khỏi giường gấp đến không chờ nổi bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi Lâm Mạt Mạt thu thập xong, lúc chuẩn bị đi tìm ông cụ Lâm, vừa kéo mở cửa, liền nhìn thấy ông cụ đã đang đợi bé ở ngoài cửa rồi.

"Ông cốt" Lâm Mạt Mạt ngạc nhiên gọi.

Nhìn thấy Lâm Mạt Mạt, trên mặt ông cụ lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy yêu thương.

"Ơi," ông cụ Lâm trả lời một tiếng, lại giơ tay vỗ nhẹ đầu Lâm Mạt Mạt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Mạt Mạt tỉnh rồi."

"Tới đây tới đây, cùng ông cố đi ăn sáng thôi." Ông cụ Lâm vui mừng kéo tay Lâm Mạt Mạt.

Hai người một già một trẻ một đường nói cười đã đi đến phòng ăn.

Lúc này, Lâm Trình đã đến phòng ăn rồi, trên bàn của phòng ăn đã đặt sẵn trái cây đã rửa sạch, những thứ này đều là Lâm Mạt Mạt từ nông thôn mang về.

"ba chào buổi sáng."

"Ơ, đây là những trái cây mà chúng ta mang từ nông trường về sao?" Lâm Mạt Mạt chạy sang hỏi.

"Ha ha, Mạt Mạt làm sao mà nhìn ra được?”

"Màu sắc trái cây của nông trường chúng ta vừa đẹp mắt, lớn lên lại tròn tròn, con vừa nhìn là nhận ra ngay.' Lâm Mạt Mạt tự hào nói.

Ăn sáng xong, Lâm Mạt Mạt còn không quên cùng ông cụ tuyên truyền nông trường nhà mình còn có dưa và rau.

"Mấy người thím Lưu nói, trái cây của nông trường chúng ta mặc dù kích thước không lớn, nhưng mà so với trái cây bán bình thường thì ngọt hơn.”

"Trái cây của chúng ta sẽ cung cấp miễn phí cho các bạn nhỏ ở trong trường học của thôn ăn."

"Đúng rồi, sau này còn sẽ làm thành hoa quả đóng hộp.'...

Lâm Mạt Mạt từng li từng tí chia sẻ cho ông cụ Lâm lần này đi nông trường.

Lúc này, Lâm Trình dùng mặt sau ngón tay búng nhẹ vào trán Lâm Mạt Mạt: "Ăn cơm thì ngoan ngoãn ăn cơm."

"Á, vâng."

Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn trả lời, ông cụ Lâm lại không vừa ý.

"Ăn cơm nói mấy câu thì làm sao? Người trong nhà ăn cơm không phải là vừa ăn vừa nói chuyện mới có không khí của người một nhà à."

Nghe được lời nói của ông cụ Lâm, khóe miệng Lâm Trình hơi co rút, nhìn ông cụ Lâm một cái: "Lúc cháu còn nhỏ ông cũng không có nói như vậy."

Khi đó Lâm Trình còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ lời giáo huấn của ông cụ Lâm: Ăn không nói ngủ không nói.

"Lúc đó là lúc đó." Ông cụ Lâm lời lẽ hùng hồn nói.

"Tiểu Mạt Mạt cháu vừa nói tiểu bối của cháu là cái gì?" ông cụ hỏi.

Lâm Mạt Mạt lại không muốn ảnh hưởng ông cụ Lâm ăn cơm nữa, cười nói: "Nó rất dễ thương, con còn có ảnh của nó, ăn cơm xong lại đưa cho ông xem."

Lâm Mạt Mạt bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, có điều, nghĩ đến cái gì, vẫn là không nhịn được lại mở miệng.

"Câu cuối cùng,' Lâm Mạt Mạt hướng Lâm Trình dùng tay ra hiệu số '1,, lại phấn khích nói với ông cụ Lâm: "Cháu còn tự tay trông khoai tây, còn có đậu bốn mùa... đợi đến lúc bọn nó lớn lên là có thể được ăn rau mình tự trồng rồi."

Có điều, bỗng nhiên ý thức được nông trường đã không phải là của nhà bọn họ rồi, cảm xúc của Lâm Mạt Mạt lại tụt xuống.

"Nhưng mà không biết lúc nào mới có thể lại đi." Lâm Mạt Mạt cúi đầu nhỏ giọng nói. Nghe thấy lời này, ông cụ Lâm cười, rất bình thản nói: "Mạt Mạt muốn lúc nào đi đều được."
Bình Luận (0)
Comment