Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323: Chương 323

Chương 323: Chương 323 Chương 323: Chương 323Chương 323: Chương 323

Ngay khi khán giả đang thảo luận, Lâm Mạt Mạt đã thử từng cánh cửa trước.

Cuối cùng, khi bé thử đến cánh cửa áp chót, Lâm Mạt Mạt đã đẩy được cửa vào.

"Ba! Con tìm được rồi, cửa nhà chúng ta ở đây!" Lâm Mạt Mạt ngạc nhiên nói với Lâm Trình.

[Mạt Mạt đã nghiễm nhiên coi nơi này thành nhà của bé rồi... ]

[Tội nghiệp con bé. |

[Tôi không có can đảm xem nữa. ]

Bên này, nghe thấy lời nói của Lâm Mạt Mạt, Lâm Thành đi tới, nắm tay Lâm Mạt Mạt kéo bé ra phía sau, rôi mở cửa phòng trước mặt bé ra.

Mùi thối rữa mốc meo xộc vào mũi khiến Lâm Trình nhíu mày.

Hai ba con nhìn vào bên trong.

Lúc này trời đã tối, nhờ vào ánh đèn đường yếu ớt gần cạnh quận Triêu Dương ánh sáng từ một vài thiết bị quay phim trong nhà, Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt miễn cưỡng xem xét được tình hình bên trong nhà.

Toàn bộ căn nhà không lớn, không gian bao quanh tủ quần áo và cánh cửa chỉ khoảng năm, sáu mét vuông.

Xung quanh "tường", khoảng trống lộ ra giữa các tủ được dán lại qua loa bằng giấy báo đã qua sử dụng, chỉ để lại khoảng trống gần mái nhà như để tạo điều kiện cho việc chiếu ánh sáng đã bị giấy không sử dụng chặn lại.

Còn cái "mái nhà" thì được chống đỡ ngang dọc bằng mấy thanh gỗ bỏ đi, phủ lên mấy miếng bạt lớn nhỏ khác nhau, cộng thêm mấy miếng bạt quảng cáo vứt đi không biết nhặt ở đâu và một số mảnh vải dệt sọc không có màu sắc rõ ràng dùng mấy viên gạch đè lên miễn cưỡng cố định trên mái nhà.

Dưới mái nhà cũng có ba bốn chiếc dù hỏng treo ngược, hình như dùng để hứng nước tạm thời khi nhà dột vào những ngày mưa.

Đồ đạc trong nhà rõ ràng đều là đồ bỏ đi nhặt được từ gân đó.

Trong cùng là chiếc giường cũ nát được đệm bằng hai lớp đệm cũ kỹ, xung quanh có mấy thanh gõ, trên đó treo vài miếng giẻ để đuổi muỗi.

Bên cạnh có ba chiếc ghế kiểu dáng khác nhau và hai chiếc bàn cũ, một lớn một nhỏ.

Có một cái bếp lò bằng sắt và xi măng để đốt than, mấy cái thùng các tông, hai bình giữ nhiệt, hai chậu nhựa không biết chất lượng còn có một ít đồ đạc lộn xôn...

Toàn bộ ngôi nhà trông không chỉ bẩn mà còn rất bừa bộn.

[Cái này, cái này... có chắc là nơi để người ở không vậy?] [Cảm giác hai ba con có bệnh sạch sẽ sắp phát điên rồi. | Trong phòng phát sóng trực tiếp, có người chú ý đến dáng vẻ buồn cười của cả Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.

- Lúc này, hai ba con chỉ đứng cách cửa có hai bước, sắc mặt cứng đờ nhìn tình cảnh trước mắt, tựa hồ không muốn tiến thêm một bước.

[Từ biểu cảm của Mạt Mạt có thể thấy bé ghét bỏ nơi này. ]

[Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng Mạt Mạt cũng không giận chút nào. ]

[Khả năng thích ứng của Mạt Mạt vẫn như ngày nào... |

[May mắn là Mạt Mạt, nếu đổi thành con của các nhóm gia đình khác chắc giờ này khóc như điên mất. ]

[Đừng nói trẻ con, đổi thành người lớn, như đổi thành tôi đi, để tôi sống ở nơi như thế này, chắc bây giờ tôi đã phát điên rồi. ]

[Bạn cùng phòng nói cho tôi xem chương trình sinh tồn, thật lòng chứ không đùa đâu... |...

Đúng lúc này, bên ngoài "bức tường" vang lên tiếng rầm râm khiến Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt chú ý.

Hai người quay đầu nhìn ra ngoài, thì thấy một người đàn ông vô gia cư, đầu tóc che khuất mặt, người quấn mấy lớp quân áo bẩn thỉu, trên tay xách một đống hộp cơm nhặt được, đang loạng choạng đi qua trước nhà của họ, người kia dùng những chai bia mà gã cầm trên tay để gõ vào cánh cửa bên ngoài ngôi nhà của họ mới tạo ra tiếng râm vừa xảy ra.

Thấy có người ra khỏi nhà, người đàn ông vô gia cư lại vùi đâu bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Mạt Mạt cứ lo lắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vô gia cư cho đến khi người kia bỏ đi, bóng dáng gã biến mất trong lối đi hẹp vào một ngã ba khác, sau đó Lâm Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.

"May mà người đó không ở cạnh nhà chúng ta." Lâm Mạt Mạt vui vẻ lẩm bẩm.

Nhưng Lâm Trình bên cạnh bé lại nhíu chặt mày.

Nơi này đơn giản là không thể ở được - không phải vì những căn phòng bẩn thỉu, lộn xộn mà bởi vì nó thật sự không an toàn để sống, đặc biệt là khi có trẻ con bên người.

"Ba, chúng ta sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc ngay bây giờ chứ?" Lâm Mạt Mạt kéo tay Lâm Trình hỏi.

Lâm Trình lại âm thầm thở dài nói: "Con đừng vội thu dọn đồ đạc."
Bình Luận (0)
Comment