Chương 324: Chương 324
Chương 324: Chương 324Chương 324: Chương 324
"Ba dẫn con đi ăn cơm trước." Lâm Trình vỗ nhẹ đầu Lâm Mạt Mạt nói.
"Con không...' Nghĩ đến số tiên sinh hoạt phí trong một tuần ít ỏi đến đáng thương kia, vốn Lâm Mạt Mạt muốn nói bé không đói nhưng bụng bé lúc này lại kêu lên không ngừng.
'Đi thôi.
Lâm Trình đưa Lâm Mạt Mạt ra khỏi công trường tồi tàn đến đường lớn.
Ngay lúc hai ba con đang cân nhắc ăn gì sao cho tiết kiệm nhất thì một tiệm bánh mì ven đường thu hút sự chú ý của hai người.
Có một quầy nhỏ bên ngoài cửa hàng, trên quầy có những chiếc đĩa đựng bánh mì và bánh ngọt được cắt thành từng miếng nhỏ để khách hàng nếm thử.
Bánh mì và bánh ngọt được bao phủ dưới lớp vỏ trong suốt đã khơi dậy cơn đói của Lâm Mạt Mạt đồng thời làm bé nhớ lại kinh nghiệm nhận đồ uống thử miễn phí trước đây ở thành phố điện ảnh.
"Chị ơi, cho em hỏi cái này có được nếm thử không ạ?" Lâm Mạt Mạt nhìn sang nhân viên cửa hàng bên cạnh, thấp giọng hỏi.
Giọng nói của Lâm Mạt Mạt thu hút sự chú ý của nhân viên bán hàng.
Nhìn cặp ba con xuất hiện ở lối vào cửa hàng, nhân viên bán hàng hơi sững người - mặc dù ánh sáng xung quanh hơi tối không thể nhìn quá rõ nhưng cô vẫn có thể "nhìn thấy" diện mạo xuất sắc của cặp ba con này bằng cảm giác.
"Vâng, cái này được đặt ở đây để dùng cho khách nếm thử." Phục hồi tinh thần nhân viên cửa hàng nói.
"Đây là bánh chiffon kem muối biển phô mai, cũng như bánh mì bơ ngàn lớp, mới ra của cửa hàng chúng tôi, hai vị cứ ăn thử, nếu ngon thì mua một ít." Nhân viên bán hàng vừa nói vừa lấy một cây tăm ở bên cạnh mỗi cái cắm vào hai miếng bánh ngọt và bánh mì, đưa cho Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.
"Cảm ơn." Lâm Mạt Mạt cầm lấy bánh ngọt ăn một miếng, biểm cảm trên mặt lập tức sáng lên.
"Mùi vị thế nào?" Nhân viên cửa hàng tươi cười hỏi.
"Siêu ngon!" Đáng tiếc bọn họ không có tiền...
Lâm Mạt Mạt mong ngóng nhìn những chiếc bánh ngọt và bánh mì còn sót lại trong đĩa, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Ánh mắt của Lâm Mạt Mạt lọt vào mắt Lâm Trình, Lâm Trình cũng nhìn những mẩu bánh mì và bánh ngọt còn sót lại trên quầy, sau đó nhìn nhân viên bán hàng kia hỏi: "Bánh ngọt và bánh mì còn lại không còn dùng cho việc khác thì có thể bán rẻ lại cho tôi không?”
Nghe được lời nói của Lâm Trình, nhân viên bán hàng sững người - cô ấy không ngờ người trước mặt cô ấy thực sự có ý định mua những thứ này.
"Không, không, không,' Địn thần lại, nhân viên bán hàng vội vàng xua tay nói: "Đây là hàng mẫu miễn phí, nếu các vị thấy ngon, tôi có thể lấy một ít cho các vị."
Sau khi nhân viên bán hàng nói xong, thấy Lâm Trình khăng khăng muốn trả tiền, cô ấy giải thích: "Nơi này không có nhiều người vẫn còn rất nhiều hàng mẫu không thể thử hết. Tặng cho anh cũng coi như giúp chúng tôi giải quyết được một phần."
Chẳng bao lâu nữa, cửa hàng của họ đóng cửa, những mẫu thức ăn thừa này sẽ phải bị vứt đi như rác thải nhà bếp, đưa chúng cho hai ba con trước mặt cũng đỡ lãng phí.
Hiểu được ý tứ của đối phương, Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu cười thật tươi với đối phương, cảm ơn nói: "Cám ơn chị, chị thật tốt!"
Nhân viên bán hàng vui vẻ khi nghe lời khen của Lâm Mạt Mạt, dứt khoát đem tất cả bánh mì và bánh ngọt trong mấy đĩa buổi sáng và buổi chiều, đổ đầy một túi lớn.
Hai ba con cảm ơn nhân viên bán hàng, rôi mang theo bánh mì rời đi.
Hai ba con vừa đi, thì đúng lúc đó một nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng đi tới.
“Chuyện gì vậy?”
"Không có gì, cũng không phải chúng ta không định vứt bỏ những đồ ăn thử này sao, vừa vặn có hai ba con tới hỏi, nên tôi đưa cho bọn họ."
"Thường có các cụ già trong xóm sang xin, đây là lần đầu tiên tôi thấy người lớn dẫn theo trẻ con sang xin". Nhân viên cửa hàng bên cạnh nói.
"Có lẽ muốn bồi dưỡng ý thức tiết kiệm của bọn trẻ,' Nhân viên bán hàng cười cười, nhìn về phía Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt đang đi xa, không khỏi lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy hai ba con trông rất quen..."
Bên này, Lâm Mạt Mạt đi bên cạnh Lâm Trình tay ôm "lô hàng lớn" của tối nay, trên mặt tràn nở nụ cười đầy phấn khích, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Bánh mì này ngon thật "Chúng ta đã có được nó mà không hề tốn tiên.",'Còn có rất nhiều... ăn đến sáng mai cũng được. ...