Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Chương 329

Chương 329: Chương 329 Chương 329: Chương 329Chương 329: Chương 329

[ Cười trong đau khổ. ]

[Lâm Trình đã cố gắng xây dựng hình ảnh "tổng tài bá đạó trong tâm trí tôi trong kỳ trước nhưng mà giờ đây nó đã sụp đổ thành tro bụi. ]

[ Không ngờ lại được nhìn thấy những người nổi tiếng và con cái của họ đánh răng bên mương như thế này. Quả nhiên là sống lâu mới thấy. |...

Rửa mặt xong, Lâm Trình cùng Lâm Mạt Mạt lấy đồ vệ sinh và số nước còn lại, chuẩn bị quay trở lại.

Đúng lúc này, cả hai gặp một gia đình vừa mới ra khỏi lán bên cạnh.

Bên kia có bốn người, một nam một nữ, bên cạnh người đàn ông là một đứa trẻ trông còn nhỏ hơn Lâm Mạt Mạt còn người phụ nữ thì ôm một đứa trẻ khoảng một, hai tuổi trong tay.

Những người ở phía đối diện cũng sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Trình cùng với Lâm Mạt Mạt.

"Mọi người...' Người đàn ông mở miệng, còn tưởng rằng mấy ngày trước có người của tổ chương trình nào đó tới nói chuyện ghi hình, lúc này hắn mới nhận ra thân phận của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.

"Tôi nói như thế nào ngày hôm qua nghe được có động tĩnh đâu, mọi người có nghĩ đây là tiết mục của chương trình không?" Nam nhân hỏi.

"Đúng vậy" Lâm Trình gật đầu sau đó chào hỏi người nhà trước mặt,'Chào anh."

"Chào hai ba con." Vợ chồng hai người họ chào hỏi với ba con Lâm Trình.

"Mọi người quay cái gì ở đây vậy, tại sao chạy tới nơi này quay phim thế?" Người đàn ông tò mò hỏi.

Lâm Trình cho đối phương một cái nhìn bất đắc gì, lời ít mà ý nhiều bất đắc dĩ giải thích: "Rút thăm tới."

Sau khi nghe được những lời này vợ chồng hai người càng thêm khó hiểu nhưng cũng không hỏi lại.

"Thì ra là vậy..." Người đàn ông gật gật đầu giới thiệu đơn giản.

"Nhà chúng tôi ở ngay bên cạnh, tôi tên là Hồ Mâu, đây là vợ của tôi Dương Phương, còn đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, đứa lớn bảy tuổi, đứa bé này một tuổi rưỡi..."

Qua cuộc nói chuyện, Lâm Trình hiểu được sơ qua về gia đình này.

Đôi vợ chồng này quê ở một thôn trong thành phố T, mấy năm trước cùng nhau ra ngoài làm công, sau đó công xưởng nhỏ bị niêm phong, hai người không muốn về quê nên đã ở lại trong thành phố làm việc và sinh sống. Buổi sáng hai người đẩy xe ra ngoài bán bánh bao, sữa đậu này, buổi chiêu cầm mấy thùng tào phớ đậu phụ ra ngoài chợ bán.

"Vốn dĩ chúng tôi thuê nhà ở tiểu khu Triều Dương, một tháng hết bốn trăm đồng, nhưng mà hai năm gần đây kinh tế trì trệ, buôn bán cũng không tốt lắm, không còn biện pháp, chúng tôi dọn đến chỗ này." Hồ Mậu vừa thu dọn chuẩn bị bày quán bán đồ vừa nói chuyện với Lâm Trình.

"Tuy rằng bên này không có phương tiện qua lại, nhưng thời gian dài cũng thành thói quen." Hồ Mậu lại lẩm bẩm.

Lâm Trình mượn cơ hội này hỏi đối phương dùng điện nước chỗ này như thế nào.

"Nước máy là chúng tôi nói từ nhà dì Dương ở tầng một, một tháng trả cho dì ấy mười lăm đồng."

"Mặt khác từ chỗ này đi ra ngoài, nơi đấy có một cái giếng, chất lượng nước như nhau, bình thường rửa đồ đặt, vật dụng cũng đủ dùng."

"Còn về việc dùng điện, bên này cũng có không ít người lại đây buôn bán, họ sẽ nối điện từ trong nhà ra, một tháng chỉ cần trả chút tiền điện là được, nhưng mà giống như gia đình tôi đi sớm về trễ thì thường ngày cũng không dùng điện, chỉ cần một cái đèn bàn để trẻ con học là được."

Hồ Mậu lại nhiệt tình giới thiệu xung quanh cho Lâm Trình, thấy thời gian không sai lắm, mới đẩy xe đẩy chuẩn bị ra ngoài bán bánh bao, để lại vợ ở nhà chuẩn bị đồ cho buổi chiều bán, đồng thời cũng chăm sóc hai đứa nhỏ.

Lâm Trình cũng đưa Lâm Mạt Mạt về phòng của mình.

Nương theo ánh sáng tự nhiên, hai người bọn họ đánh giá căn phòng một lần nữa.

Trước khi bọn họ tới, tổ tiết mục đã đưa chuyên gia vào gia cố lêu một lần, đảm bảo chắc chắn khi họ vào ở sẽ không bị sụp, nhưng những mặt khác tổ tiết mục vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Nhìn nhà ở đơn sơ như vậy, Lâm Mạt Mạt thật sự không để ý, nhưng nhìn căn phòng bám đầy bụi bẩn, Lâm Mạt Mạt không nhịn được chu miệng, rồi lôi kéo tay của Lâm Trình, nói: "Chúng ta vẫn nên quét dọn một chút đi."

"Được thôi."

Trước việc quét dọn này, Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt cực kỳ nhất trí.

Trong lều vốn dĩ có nhiều đồ linh tinh, hai người không do dự mà trực tiếp đóng gói ném tới khu lều trại bên cạnh đang chất đống tạp vật, chỉ để lại vài đô dùng còn có thể sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment